Anh trai, Tàng Sơn, Vị hôn phu của em, Tiểu Thạch Đầu, Cung Trúc, Công chúa của anh - Ngoại truyện

[Ngoại truyện]  


1  


Khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang nằm trong một buồng vô trùng.  


Bác sĩ của Bệnh viện Trung tâm Khu vực thứ chín của Ngân Hà đứng bên ngoài màn hình, nói với tôi rằng tôi là một trong những người tham gia “Kế hoạch đông lạnh thi thể cổ đại của Trái Đất” từ hàng ngàn năm trước. Gần đây, họ mới thành công đánh thức tôi, nhưng tôi vẫn cần được theo dõi thêm 30 ngày trước khi chính thức xuất viện.  


Cuộc sống trong buồng vô trùng vô cùng buồn tẻ.  


Vì không thể mang bất kỳ vật dụng nào vào trong, mười lăm ngày đầu tiên tôi chỉ có thể tiếp nhận chất dinh dưỡng qua ống truyền.  


Tôi không thích bị nhốt ở đây.  


2  


Bác sĩ thông báo, tôi đã có thể bắt đầu ăn một số loại thực phẩm đơn giản.  


Họ cử một hộ công đến chăm sóc tôi từ bên ngoài buồng vô trùng.  


Người đó mặc bộ đồ bảo hộ trắng, đeo kính bảo hộ, lúc nào cũng đứng im lặng bên ngoài màn hình.  


Không hiểu vì sao, dù hắn che kín toàn thân, tôi vẫn có cảm giác quen thuộc một cách kỳ lạ.  


Khi tôi buồn chán, hắn sẽ kể chuyện qua hệ thống phát thanh trong buồng vô trùng.  


Những câu chuyện đó, tôi đã nghe từ khi còn bé.  


Nhiều khi hắn mới nói nửa câu, tôi đã có thể nói tiếp phần còn lại.  


"Kể cái gì kích thích hơn đi." Tôi nói.  


Thế là, hắn kể cho tôi một câu chuyện thần thoại về một hòn đá và một con nhện.  


Câu chuyện kéo dài ba tiếng đồng hồ, tôi nghe đến mức suýt ngủ gật, nhưng vẫn cố gắng tỉnh táo để hỏi:  


"Cuối cùng thì con nhện có tìm thấy hòn đá của nó không?"  


Giọng hắn hơi khàn, nhưng lại mang theo ý cười.  


Hắn trả lời chắc nịch:  


"Tìm thấy rồi."  


3


Ngày thứ mười lăm trong buồng vô trùng, cơ thể tôi xuất hiện phản ứng bất thường.  


Bác sĩ sau khi hội chẩn quyết định tiến hành một ca phẫu thuật nhỏ cho tôi.  


Trước khi phẫu thuật, hộ công còn lo lắng hơn cả tôi, suốt một buổi cứ bồn chồn đi qua đi lại ngoài kia.  


Tôi gõ vào màn hình, thu hút sự chú ý của hắn.  


Hắn chậm rãi bước đến, cúi đầu nhìn tôi.  


Đừng lo lắng, tôi sẽ ổn thôi. Tôi dùng tay ra dấu với hắn.  


Hắn đứng yên, có vẻ như không hiểu.  


Được rồi.  


Tôi giơ tay lên, vẽ một trái tim lên lớp kính trong suốt, sau đó xòe tay ra.  


Đừng lo lắng nữa.  


Khoảnh khắc tiếp theo, hắn bỗng nhiên cúi đầu xuống, đặt môi lên trái tim ấy qua lớp kính.  


Lạ thật.  


Nhìn vào đôi mắt cụp xuống của hắn, trái tim tôi đột nhiên đập loạn nhịp.  


4  


Ca phẫu thuật thành công.  


Tôi cuối cùng cũng có thể ra khỏi buồng vô trùng và chuyển sang phòng bệnh thường.  


Rất nhiều bác sĩ và y tá kéo đến thăm tôi. Ánh mắt họ nhìn tôi giống như đang nhìn một món cổ vật vừa được khai quật.  


Bọn họ còn gọi tôi là "lão tổ tông".  


Tôi hỏi hộ công:  


"Bây giờ tôi trông như thế nào?"  


Hắn không chút do dự trả lời:  


"Đẹp hơn bất kỳ ai."  


Tôi “ồ” một tiếng.  


Dừng một chút, hắn lại chậm rãi bổ sung:  


"Đẹp hơn bất kỳ sinh vật nào."  


… Tôi bắt đầu nghi ngờ danh tính sinh học của bản thân trong thời đại này.  


5

  

Tôi tìm đến quầy tiếp tân để hỏi về dịch vụ chỉnh sửa gen tại bộ phận thẩm mỹ công nghệ cao bên cạnh.  


Tờ quảng cáo ghi rằng, thông qua phẫu thuật, tôi có thể tùy chọn quay về bất cứ độ tuổi nào.  


Tôi không chút do dự điền vào ô trống:  


"18 tuổi." 


6  


Sau khi làm phẫu thuật, tôi ngồi trên ghế dài trong bệnh viện, tắm mình dưới ánh nắng mặt trời.  


Rồi tôi nhìn thấy anh - một người đàn ông với ngoại hình hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của tôi.  


Khoảnh khắc anh xuất hiện trong tầm mắt, thời gian như ngừng lại.  


Có lẽ đây chính là tình yêu sét đánh.  


Tôi dứt khoát chặn anh ấy lại, hỏi thẳng:  


"Anh gì ơi, anh có người yêu chưa?"  


Dù sao cũng vừa làm phẫu thuật xong, ai mà nhìn ra tôi là một cổ vật ngàn năm tuổi chứ?  


"Anh thấy em thế nào?"  


Người đàn ông mặc bộ âu phục đen, đôi mắt rũ xuống nhìn tôi, hàng mi dài đổ bóng trên gương mặt.  


Giọng anh ấy trầm thấp, nhưng câu đầu tiên thốt ra lại là:  


"Xem ra em đã hoàn toàn bình phục rồi."  


Tôi: "Hả?"  


Giọng điệu này... Giọng nói này... Sao mà quen thế nhỉ?  


Chít tiệt.  


7  


Sáng hôm sau, tôi bất ngờ bị yêu cầu xuất viện sớm.  


Trước khi rời đi, điều tôi lưu luyến nhất chính là người hộ công đã ở bên cạnh tôi suốt thời gian qua.  


Tôi định tìm anh ấy để nói lời tạm biệt.  


Nhưng y tá nói với tôi rằng.  


Anh ấy không phải hộ công.  


Anh ấy là người thân của tôi trong thời đại này.  


Chưa hết kỳ đâu, sau khi hộ công cởi bỏ bộ đồ bảo hộ, gương mặt anh ấy giống y hệt người đàn ông tôi vừa gặp hôm qua.  


Tôi chết lặng.  


Không lẽ… người tôi vừa yêu từ cái nhìn đầu tiên chính là chắt chít chút chít chút chít... của tôi?  


Dù tôi có mặt dày đến đâu, mối tình này nhất định phải dập tắt ngay lập tức. 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo