Trong bóng tối, bỗng nhiên tôi nghe thấy một tiếng rên rỉ.
Tôi bị đánh thức, vừa hỏi: "Sao vậy?", vừa mơ màng đưa tay ra sờ trán anh.
Sờ mãi nhưng chẳng chạm được vào mặt, cảm giác trơn trượt, dinh dính, giống như đang chạm vào một con rắn.
Giây tiếp theo, tôi cảm nhận được thứ gì đó ôm chặt lấy mình. Theo bản năng, tôi nghĩ đó là Tàng Sơn, liền vòng tay ôm lại.
Nhưng sức mạnh ấy càng lúc càng lớn, quấn chặt lấy tôi như dây thừng, siết đến mức khiến tôi nghẹt thở.
Tôi dần không thở nổi, nhưng vì đang ngái ngủ nên vẫn lẩm bẩm: "Đừng quậy nữa."
Lúc này, tôi như thể một người trong mộng, nhưng đồng thời cũng giống một kẻ đứng ngoài quan sát tất cả diễn biến trên giường.
Trong giấc mơ, tôi tin rằng người kia là Tàng Sơn. Nhưng từ góc độ của một người ngoài, tôi lại nhìn thấy rõ thứ đang ôm chặt tôi trên giường thực chất là một con quái vật.
Nó có thân hình bầu dục, tóc trắng dài rủ xuống, làn da trong suốt để lộ những mạch máu xanh thẫm. Từ cơ thể giống như bào thai ấy mọc ra vô số cánh tay dài, quấn chặt lấy tôi.
Ngay giây sau, nó ghé sát lại, há miệng như muốn nuốt trọn đầu tôi.
Tôi muốn hét lên để đánh thức chính mình trong mộng, nhưng dù có giãy giụa thế nào, dù mồ hôi túa ra ướt đẫm, tôi vẫn không thể phát ra âm thanh.
Tôi trên giường hoàn toàn không cảm nhận được sự nguy hiểm cận kề, ngược lại còn nhẹ nhàng vỗ vào lưng quái vật, như đang dỗ dành một đứa trẻ: "Ngủ ngoan nào."
"Aaaa" Tôi cuối cùng cũng hét lên được, nhưng tiếng kêu yếu ớt như muỗi vo ve, gần như không thể nghe thấy.
Ngay lúc đó, tôi phát hiện cơ thể mình hoàn toàn bất động, như thể đã bị chuốc thuốc, không thể cử động cũng chẳng thể nói chuyện.
Toàn thân tôi toát mồ hôi lạnh.
Mơ hồ, tôi cảm nhận được một ánh nhìn từ trong bóng tối, trần trụi dán chặt lên mặt tôi.
Dù chưa mở mắt để đối diện, nhưng áp lực từ ánh nhìn đó vẫn đủ khiến tôi kinh hãi.
Giây tiếp theo, tôi cảm nhận được một bàn tay lạnh như băng vươn ra, nhẹ nhàng siết lấy cổ tôi.
5
"Anh đã bao giờ mơ chưa?"
Sáng hôm sau, khi đang ngồi bên bàn ăn, tôi hỏi anh trai mình.
Anh lắc đầu, tiếp tục ăn sáng một cách tao nhã.
Tôi tiện tay nhét một chiếc bánh bao nhỏ vào miệng: "Đêm qua em mơ thấy một người bạn từ rất lâu trước đây."
"Ai?"
"Em không biết tên cậu ấy... Hồi nhỏ, cha chẳng phải làm việc trên núi sao? Một ngày nọ, mẹ bảo em mang cơm cho ông ấy, nhưng em bị lạc. Đi mãi, đi mãi, chẳng biết đã đi bao lâu, em vô tình bước vào một ngôi miếu cổ đổ nát.”
"Bên trong có một bức tượng thần khổng lồ bị mất một cánh tay, trông vô cùng uy nghiêm. Em nghĩ, ngay cả ở thành phố lớn cũng chưa chắc đã có bức tượng nào hoành tráng đến thế. Điều kỳ lạ là ánh mắt của bức tượng dường như mang theo cảm xúc, cứ như đang quan sát em vậy. Khi nhìn theo ánh mắt ấy, em phát hiện có một chiếc quan tài lớn màu đen đặt trên nền đất. Trên nắp quan tài phủ kín những hoa văn chữ màu vàng, trông như một phong ấn đang giam giữ thứ gì đó bên trong."
"Rồi sao nữa?"
"Sau đó, em dường như nghe thấy ai đó thì thầm, bảo em chạy đi, bảo em mau rời khỏi đó. Nhưng chẳng hiểu sao, lúc đó em như bị trúng tà, nhất quyết muốn mở nắp quan tài ra, mà lạ thật, em thực sự đã mở được nó."
"Em biết bên trong có gì không?"
"Có cái gì thế?" Quản gia đang lau sàn cũng tò mò lại gần.
"Một con quái vật xấu xí!" Tôi cười nói. "Toàn thân trắng nhợt, chẳng có nét gì rõ ràng, trông giống một bào thai đang trong trạng thái hỗn độn. Nhưng đôi mắt của nó lại vô cùng đẹp, đặc biệt hơn nữa, nó còn biết nói chuyện với em."
"Tiểu thư còn dám nói chuyện với nó á?" Quản gia kinh ngạc.
"Không chỉ vậy!" Tôi đắc ý. "Chúng em còn trở thành bạn bè và lập một khế ước nữa cơ."
"Em vẫn nhớ khế ước đó chứ?" Anh trai tôi đột nhiên lên tiếng. Đôi mắt đen của anh dường như ánh lên chút chờ mong mơ hồ.
"Chuyện từ bao nhiêu năm trước rồi, ai mà nhớ nổi chứ! Với lại, ai lại để tâm đến lời hứa với một con quái vật cơ chứ?" Tôi xua tay.
"Quan trọng hơn, tối qua em lại mơ thấy nó! Nhưng lần này, nó đã biến thành một con người, anh có biết là ai không?"
Quản gia lắc đầu: "Là ai?"
Tôi đặt thìa xuống, nói chậm rãi: "Nó biến thành anh trai!"
Nói xong, tôi tự thấy buồn cười, ôm bụng cười lăn lộn.
Sắc mặt anh trai bỗng chốc trở nên trắng bệch, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ đứng dậy rời đi.
Quản gia lúc đầu còn cười theo, giờ cũng nghiêm mặt lại, lên giọng trách tôi: "Tiểu thư, kể chuyện thì được, nhưng không nên lấy người khác ra đùa giỡn."
"Ngay cả ông cũng nghĩ là con đang bịa chuyện sao?"
"Tiểu thư, tôi cũng từng học hết cấp hai đấy."
"... Con thề là chuyện này hoàn toàn có thật!"
10 giờ tối, anh trai lại mang một ly sữa vào phòng tôi.
"Cứ để đó đi." Tôi nói. "Tối nay em muốn uống muộn một chút."
"Sao thế?" Giọng anh vẫn dịu dàng như mọi khi.
Tôi chớp mắt, vô thức nhớ lại giấc mơ đêm qua.
Rõ ràng kỳ quái và hoang đường như vậy, nhưng lại khiến những nghi ngờ vốn đã âm ỉ trong lòng tôi ngày càng lớn dần.