"Em lớn rồi, có người mình thích cũng là bình thường." Anh ấy vừa nói vừa dịu dàng lau vệt nước bên môi tôi, "Không phải anh không tin em, chỉ là em chưa từng yêu ai, nên ánh mắt chọn đàn ông đương nhiên sẽ có vấn đề."
"Mẹ mất sớm, cha thì sống ch.t không rõ, tuy rằng chúng ta không có quan hệ máu mủ, nhưng bao năm qua nương tựa vào nhau, làm anh thì tất nhiên vẫn phải quan tâm đến em."
Anh ấy đưa tay nhéo má tôi: "Đừng sợ, công chúa điện hạ thích ai, đó là quyền của người."
8
Vừa về đến phòng, tôi lập tức cầm điện thoại lên, chuẩn bị đặt một tấm vé máy bay đi càng xa càng tốt.
"Đinh đoong" thông báo đặt vé thất bại.
Tôi không tin, liền đổi sang ứng dụng khác để thử lại. Rất tốt… lần này thậm chí còn không thể thanh toán được.
Chắc chắn là do Tàng Sơn.
Tôi cố nén lại cơn phẫn nộ cuộn trào trong lòng… Anh ấy rốt cuộc làm thế nào mà có thể kiểm soát đến mức này chứ?
Tàng Sơn thực sự rất giàu, theo như anh nói thì là cùng bạn bè hợp tác mở công ty. Căn biệt thự mà chúng tôi đang ở, quản gia, tài xế, cùng các khoản chi tiêu hằng ngày… không phải thứ mà người bình thường có thể gánh vác nổi.
Vấn đề là, khi đón tôi từ viện phúc lợi về đây, anh mới chỉ 19 tuổi. Một thiếu niên 19 tuổi, làm sao có thể có được tất cả những thứ này ngay từ lúc đó?
Trừ khi… anh ấy không phải con người?
Nghe cũng hợp lý. Có lẽ Tàng Sơn năm đó đã ch.t đuối từ lâu, kẻ sống sót trở về chỉ là một con qu.ỷ đội lốt da người, bò lên từ lòng nước sâu.
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi thấy Tàng Sơn bưng một ly sữa bước vào phòng, vô thức hét lên một tiếng, lập tức kéo chăn trùm kín đầu, chui vào trong như muốn trốn tránh.
Một tràng cười khẽ vang lên từ phía trên đầu tôi.
Tôi trốn trong chăn, không dám thở mạnh.
Tôi trốn rất lâu, khoảng chừng nửa tiếng, bên ngoài hoàn toàn yên ắng. Tôi cũng sắp không chịu nổi nữa, liền vén chăn lên, thò đầu ra để hít thở chút không khí trong lành.
Nhưng vừa ló ra, tôi liền phát hiện Tàng Sơn vẫn đang ngồi bên mép giường, không biểu cảm mà nhìn tôi chằm chằm.
Anh phản ứng còn nhanh hơn tôi, tôi vừa định rụt đầu vào, đã bị anh ôm chặt vào lòng.
Rõ ràng chỉ là một nụ hôn.
Nhưng tôi lại cảm giác mình như một chiếc lá nhỏ nhoi giữa đại dương, bị sóng dữ cuốn trôi, chìm nổi vô định giữa làn nước sâu thẳm.
Mồ hôi thấm ướt khắp người, thời gian dường như trở nên vô nghĩa, dưới ánh đèn vàng dìu dịu, tất cả vừa mơ hồ vừa rõ ràng. Trong khoảnh khắc ấy, tôi như thoát ra khỏi thể xác, linh hồn bay lơ lửng giữa không trung.
Tôi nhìn thấy đôi mắt cụp xuống của Tàng Sơn, nhìn thấy vẻ mặt chìm đắm của chính mình, nhìn thấy chiếc màn ren cũ kỹ trên đỉnh giường khẽ lay động, nhìn thấy chiếc đồng hồ viền đồng hoen gỉ.
Không xa đó, trên bàn trang điểm, một chiếc bể cá nhỏ đặt lặng lẽ.
Bên trong, một con cá vàng có thân màu cam đỏ đang trôi nổi bất động, đôi mắt tròn to hướng về phía chúng tôi, âm u nhìn chằm chằm.
Nước sông lạnh lẽo.
Th//i th//ể nổi trên mặt nước.
Như thể có thứ gì đó sắp trỗi dậy từ ký ức của tôi.
Đầu tôi… đau quá, gương mặt của một đứa trẻ, trong veo như thần linh, lướt qua tâm trí tôi trong nháy mắt.
"Ngày mai cậu còn đến chơi không, Tiểu Thạch Đầu?"
Đó là giọng nói của ai?
Lại là… ai đang hỏi?
Mơ hồ trong tiềm thức, có ai đó, trong dòng thời gian bị lãng quên, đã cố chấp chờ đợi tôi suốt bao nhiêu năm trời.
Tôi cố gắng nhớ lại mọi thứ, ngay khi những ảo ảnh hỗn độn ấy dần trở nên rõ ràng.
Trước mắt tôi bỗng tối sầm.
Mọi cảm giác biến mất hoàn toàn.