9
Sáng hôm sau, tôi nhận được tin nhắn từ Cố Hạ, hỏi tôi có rảnh ra ngoài không.
Lúc đó, Tàng Sơn đang tựa vào vai tôi đan khăn quàng cổ, cảnh tượng này thực sự quá đỗi kinh dị, nhưng anh lại tập trung vô cùng, cứ như đang điều hành một cuộc họp kinh doanh vô cùng quan trọng.
"Đi đi." Anh ấy thản nhiên nói, bộ dạng như thể chẳng hề bận tâm.
Tôi hẹn gặp Cố Hạ ở công viên Nhân Dân hôm qua, quần áo của chị gái cậu ấy mà tôi đã mặc cũng được mang đi giặt khô sạch sẽ, gấp gọn rồi bỏ vào một chiếc túi giấy màu nâu.
Đến nơi, tôi mới phát hiện bên cạnh Cố Hạ còn có một mỹ nhân chân dài. Cô ấy có mái tóc ngắn, đôi mắt mèo sắc sảo, khí chất lạnh lùng vô cùng.
"Đây là chị tôi, Cố Quân." Cố Hạ đỏ mặt giới thiệu, "Chị ấy cứ đòi đi theo, tôi kéo thế nào cũng không được..."
"Xin lỗi nhé." Cố Quân khẽ gật đầu, ánh mắt sắc bén dò xét tôi, "Em trai tôi trước giờ chưa từng quen bạn gái…"
Câu nói còn chưa dứt, Cố Hạ đã vội vàng ngắt lời: "Chị! Đây là bạn của em mà."
"Trên người em có mùi của thể ô nhiễm." Cố Quân làm như không nghe thấy, vẫn nhìn tôi chăm chú, "Hơn nữa... lẽ ra em đã phải ch.t rồi mới đúng, vậy mà vẫn còn sống?"
"Cái gì vậy chứ?" Cố Hạ sốt ruột kêu lên, "Em xin chị đấy, chị đi về trước đi được không?"
"Khoan đã." Tôi ngăn cậu ấy lại, "Chị Cố Quân, thể ô nhiễm là gì?"
Cô ấy nhướng mày nhìn tôi: "Em không biết?"
Cố Hạ ở bên cạnh lẩm bẩm: "Cô ấy chỉ là một người bình thường thôi mà."
"Chính em mới là người bình thường ấy." Cố Quân cúi xuống véo má em trai mình, sau đó ngẩng đầu hỏi tôi: "Bên cạnh em có điều gì hoặc ai đó bất thường không?"
Tim tôi giật thót, cái này thì nhiều lắm, người bất thường nhất chính là Tàng Sơn.
Có lẽ thấy tôi im lặng quá lâu, Cố Quân liền đưa cho tôi một tấm danh thiếp, trên đó ghi: "Nhân viên thanh trừng, số hiệu 23 - Cố Quân, Công ty Công nghệ Sinh học Mới." Mặt sau còn có hai số điện thoại.
"Cô bé, chị đi trước đây. Lúc nào cũng có thể liên hệ với chị."
Cố Hạ ngượng ngùng nói: "Xin lỗi nhé, chị tôi nói chuyện cứ như vậy đấy."
Tôi quay đầu hỏi cậu ấy: "Cậu có hiểu chị ấy đang nói gì không?"
Cố Hạ lắc đầu: "Chị ấy thường hay thần thần bí bí lắm."
Cậu ấy dừng lại một chút rồi tiếp tục: "Nhưng mà chị ấy chưa bao giờ nói sai đâu. Lần trước chị ấy bảo một người bạn học của tôi sẽ ch.t trong ba ngày, kết quả là hai ngày sau cậu ta thật sự gặp tai nạn giao thông."
Tôi bỗng nhớ đến lời của lão thầy bói mù đã nói với cha mẹ mình hồi nhỏ, lòng chợt trầm xuống.
Cố Hạ thì vẫn rất vui vẻ, hào hứng giới thiệu đủ loại cây cối trong công viên cho tôi, nhờ cậu ấy mà đây là lần đầu tiên tôi có thể nhớ được tên của chúng.
Lúc chia tay, Cố Hạ vẫn lưu luyến không rời, thế là chúng tôi hẹn nhau gặp lại vào ngày mai.
Điện thoại rung lên, tôi cứ tưởng là tin nhắn của Tàng Sơn, nhưng thực ra lại là bạn tốt của tôi - Tiểu Dực: "Thông tin đã tra được rồi, tự cậu xem đi."
Không hổ danh là người nhà mở văn phòng thám tử, thông tin quả thật đầy đủ.
Tôi nhìn dòng chữ ở đầu tài liệu: "Người được điều tra: Cung Hải Sinh."
Trong lòng tôi thầm gọi một tiếng:
"Cha."
Đã biến mất bao nhiêu năm, bây giờ cha đang ở đâu?
Trong ký ức của tôi, nơi tôi lớn lên khi còn nhỏ là một ngọn núi sâu tách biệt với thế giới bên ngoài.
Ở đó không hề cô đơn, vì xung quanh còn có rất nhiều gia đình giống như chúng tôi. Ban ngày, đàn ông sẽ ra ngoài khai thác khoáng sản, phụ nữ ở nhà nấu cơm, giặt giũ.
Lúc đó, dường như cha tôi là một ông chủ nhỏ trong đám họ. Ngày nào cha cũng ra ngoài từ sớm, đến tận khuya mới về. Mẹ tôi thì bắt đầu lo lắng từ khi tôi đến tuổi đi học, ngày nào cũng hỏi cha rằng bao giờ mới có thể đưa tôi về thành phố để đi học?
Chuyện này cứ bị kéo dài mãi, cho đến khi tôi chuẩn bị lên lớp hai, họ đào được một loại vật chất độc hại đặc biệt trong núi. Ngọn núi ấy sau đó bị phong tỏa, tất cả công nhân khai thác đều phải rút lui, không được phép ở lại.
Tôi nhớ, vào ngày rời đi, cha tôi ngồi trong sân nhà, liên tục hút thuốc. Khói thuốc bao phủ gương mặt cha, biểu cảm của ông lúc ấy vô cùng méo mó, vừa như đau khổ không nỡ, lại giống như một sự giải thoát đã đến.
"Cha không muốn rời đi sao?" Khi đó tôi đã hỏi.
"Con không hiểu đâu." Giọng cha xa xăm, như vọng đến từ một thế giới khác, "Bằng bất cứ giá nào, cha cũng sẽ không từ bỏ. Rồi sẽ có một ngày… rồi sẽ có một ngày, cha..."