Bác Sĩ Lưu Manh - 1

1.
 
Tôi cầm tờ phiếu xét nghiệm trong tay, vừa vén rèm phòng siêu âm lên, nhìn thấy bác sĩ liền sững người tại chỗ. 
 
"Số 58, Khúc Mộc Tâm, siêu âm tuyến v.ú." 
 
"Nằm đi, kéo áo lên, nghiêng người một chút." 
 
Giọng người trước mặt lạnh lùng, không chút cảm xúc, giống như chiếc máy vậy. 
 
Cái giọng điệu này, y hệt như người tôi quen trước đây. 
 
"Khúc Mộc Tâm, ngồi yên... Đừng nhúc nhích." 
 
Tôi bỗng chốc cảm thấy vô cùng sợ hãi. 
 
Người bác sĩ cầm đầu dò nghiêm nghị này chính là bạn trai cũ của tôi. 
 
2.
 
Một người bạn trai cũ đúng chuẩn, phải làm như người đã ch.ết, tốt nhất là đừng gặp lại nhau.
 
Chứ không phải giống như bây giờ, ở ngay phòng siêu âm bệnh viện, bắt tôi kéo áo lên nằm xuống. 
 
Tôi bị sếp chọc tức đến mức tuyến v.ú phì đại đau nhức. 
 
Thấy tôi chần chừ không chịu phối hợp, ánh mắt bạn trai cũ trở nên lạnh lẽo. 
 
"Ngượng ngùng cái gì? Kéo áo lên. Bên ngoài còn ba mươi người đang xếp hàng, cô đang làm mất thời gian của người khác đấy!" 
 
"Đối với bác sĩ chúng tôi, bệnh nhân như cô không có giới tính đâu." 
 
Được thôi, Giang Nhất Hằng, anh giỏi lắm. 
 
Tôi nhanh chóng nằm xuống, không nghĩ ngợi mà dứt khoát kéo áo lên. 
 
"Hiểu rồi, bác sĩ, tôi cũng nghĩ như vậy." 
 
Dù không muốn mất mặt, nhưng tôi quên mất "bánh bao" của mình vẫn đang đau. 
 
Hành động quá mạnh đau đến mức tôi phải cắn môi. 
 
Giang Nhất Hằng liếc mắt nhìn tôi, mặt bỗng chốc đỏ bừng, tai cũng hồng hồng.
 
Tôi bỗng cảm thấy một chút xao động. 
 
Tôi chợt nhớ lại dáng vẻ đỏ mặt ngày trước của anh ấy, dù vậy vẫn chẳng chịu nhường tôi chút nào. 
 
Khi tôi còn đang bối rối, đầu dò siêu âm đã chạm vào da, cảm giác lạnh buốt truyền đến. 
 
Tôi hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại để che giấu sự lúng túng của mình. 
 
Rõ ràng đây chỉ là kiểm tra bình thường, nhưng khi rơi vào tay Giang Nhất Hằng, lại khiến tôi cảm thấy kỳ lạ khó tả. 
 
Giang Nhất Hằng là bạn học thời đại học của tôi. 
 
Lần đầu chúng tôi gặp nhau là trong buổi giao lưu liên ngành rất bình thường. 
 
Tôi học ngành ngôn ngữ, còn Giang Nhất Hằng là sinh viên y khoa đang liên thông thạc sĩ, anh ấy hơn tôi ba tuổi. 
 
Khi đó, tất cả các cô gái trong buổi giao lưu đều không thể rời mắt khỏi Giang Nhất Hằng .
 
Giang Nhất Hằng cô độc, lạnh lùng, da trắng dáng cao, lịch sự từ chối mọi lời mời kết bạn, đứng trong góc như một đóa hoa sen trắng cao lãnh thanh khiết, không vướng bụi trần. 
 
Khi ấy, tôi còn trẻ, tính tình hiếu thắng lại kiêu ngạo, người theo đuổi xung quanh có thể xếp thành cả đội bóng, nhưng tôi vẫn không hứng thú với bất kỳ ai, chỉ thích loại "hoa cao trên đỉnh núi" khó chinh phục như anh ấy. 
 
Trước khi buổi giao lưu kết thúc, tôi "vô tình" làm đổ coca lên áo sơ mi trắng của Giang Nhất Hằng. 
 
Giang Nhất Hằng không nổi giận, chỉ bình tĩnh dùng đôi mắt đen thẳm trầm lặng nhìn tôi. 
 
Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy như bản thân mình bị Giang Nhất Hằng nhìn thấu. 
 
Cứ thế, lấy lí do giặt áo, tôi xin được Wechat của Giang Nhất Hằng. 
 
Tôi vẫn còn nhớ rõ, hôm ấy, khi anh ấy cởi áo sơ mi dưới ký túc xá để đưa cho tôi, vành tai đỏ bừng, giống hệt trai ngoan nhà lành bị tôi bắt nạt. 
 
Ai mà chịu nổi cơ chứ? 
 
3.
 
"Xong rồi." Giang Nhất Hằng thu đầu dò siêu âm lại, tiện tay ném vài tờ giấy lau thô ráp lên người tôi.
 
Hành động tùy tiện y hệt một tên tra nam vừa "xong chuyện", hoàn toàn không còn chút nào dáng vẻ trai ngoan trước đây cả.
 
Tôi chợt nghĩ ngày xưa mình đúng thật mắt mù mà, vừa nhanh chóng mặc áo, thu dọn đồ rồi chuồn lẹ.
 
Vừa ra tới cửa, đã bị người ta gọi lại.
 
Là cô y tá đánh máy trong phòng siêu âm vừa rồi đuổi theo tôi.
 
Cô ấy buộc tóc đuôi ngựa, ánh mắt nhìn tôi có vẻ hưng phấn, như vừa đánh hơi thấy một câu chuyện bát quái thú vị nào đó.
 
"Chị Khúc, chị quên lấy tờ phiếu rồi."
 
"Cho em mạn phép hỏi, chị quen bác sĩ Giang hả?"
 
Tôi giật mình. Sao cô ấy nhận ra được? Chẳng lẽ tôi biểu hiện rõ ràng vậy sao?
 
"Em làm ở đây được một tháng, lần đầu thấy bác sĩ Giang như vậy." Y tá đánh máy nhỏ giọng giải thích.
 
"Em cảm thấy bầu không khí giữa hai người rất vi diệu, em cũng không nói rõ được..."
 
Tôi nuốt nước bọt, cười gượng hai tiếng: "Em hiểu lầm rồi, bọn chị không có gì hết."
 
"Nếu có thì cũng chỉ là quan hệ bác sĩ - bệnh nhân thôi?"

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo