"Nếu có thì cũng chỉ là quan hệ bác sĩ - bệnh nhân thôi?"
Lời tôi vừa dứt, liền cảm giác có một ánh mắt lạnh buốt chiếu thẳng vào mình.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa vẫn nhìn tôi, ánh mắt như đang nói: "Thật không? Em không tin đâu."
Thay vì làm đánh máy trong phòng siêu âm, cô y tá này đáng ra nên đi làm phóng viên săn tin chắc hợp hơn đấy.
Tôi quay người bỏ đi, tuyệt đối không dây dưa tiếp.
Xếp hàng lấy thuốc xong, tôi cúi đầu đếm hộp thuốc, đi về phía trước, đột nhiên đ.â.m vào lòng ai đó.
Mùi cồn sát trùng quen thuộc pha chút mùi máy móc ập vào.
Trong đó còn phảng phất một mùi thơm nhẹ, sự thân thuộc xen lẫn chút riêng tư thoáng qua nơi chóp mũi.
Mùi hương ấy từng đưa tôi lên những đỉnh cao cảm xúc khó tả.
"Đi một mình à?"
Giang Nhất Hằng đút tay vào túi áo blouse trắng, trên n.g.ự.c cài một cây bút, trông rất ra dáng.
"Ừm."
"Bạn trai bận việc, không có thời gian đưa đi."
Giang Nhất Hằng hình như hơi sững người, nhưng ngay sau đó lại làm như không có gì.
Hồi lâu, anh ấy mới nói: "Bây giờ em cũng hiểu chuyện rồi, không bắt bạn trai đi cùng nữa?"
"Bệnh vặt thôi, không cần làm phiền anh ấy."
Vừa nói, tôi vừa lấy khăn ướt lau chỗ vừa va phải Giang Nhất Hằng.
Anh ấy nhíu mày nhìn động tác của tôi, dường như nghĩ tới điều gì đó.
"Không có ý xúc phạm, chỉ là từng có người nói với tôi rằng áo blouse trắng rất bẩn."
Tôi ném khăn ướt vào thùng rác, cười nhạt nhìn Giang Nhất Hằng: "Tôi bị ám ảnh chút thôi."
Sắc mặt Giang Nhất Hằng lập tức trở nên khó coi.
Trong lòng tôi thoáng thấy sảng khoái, như vừa trả được một mối thâm thù đại hận.
"Bác sĩ Giang hỏi chuyện này làm gì? Quan tâm bệnh nhân à?"
"Không có gì."
Có lẽ anh ấy đã điều chỉnh rất nhanh hoặc vốn dĩ chẳng để tâm.
Cũng như trước đây, tôi không thể đoán được bất kỳ cảm xúc nào của Giang Nhất Hằng cả.
"Chỉ hỏi vậy thôi."
4.
Khi còn trẻ, mọi thứ đều đơn giản.
Khi đó, tôi ôm trọn tất cả nhiệt tình mình có, cố nhét vào tay người ấy, chẳng cần biết Giang Nhất Hằng có cần hay không, liệu điều đó có khiến anh ấy khó chịu hay không.
Giờ nghĩ lại, lúc đó tôi đúng là "não yêu đương" chính hiệu, không thuốc chữa.
Sau khi quen Giang Nhất Hằng, tôi như biến thành một cục slime dính chặt lấy anh ấy, chuyện gì cũng muốn làm cùng Giang Nhất Hằng, phớt lờ mọi lạnh lùng cùng kháng cự từ anh ấy.
Ngày nào tôi cũng vòng nửa sân trường để tới căng tin nghiên cứu sinh đợi Giang Nhất Hằng ăn cơm.
Tôi chẳng thạo việc gì, khá vụng về, vậy mà ngu ngốc mất hai tháng để đan một đôi găng tay len cho Giang Nhất Hằng.
Về ký túc xá, tối nào cũng gọi điện một tiếng mỗi ngày, luôn đòi Giang Nhất Hằng hôn.
Thậm chí ở bất kỳ nơi nào, tôi đều muốn có những khoảnh khắc gần gũi với anh ấy.
Sinh nhật năm đó, tôi một mình đợi Giang Nhất Hằng đến 12 giờ đêm.
Anh ấy mặc blouse trắng vội vã tới gặp tôi, tôi lập tức không nghĩ ngợi mà lao vào lòng anh ấy.
"Đừng cởi ra, cứ thế này đi. Em thích dáng vẻ mặc áo blouse trắng của anh, bác sĩ Giang."
Nhưng Giang Nhất Hằng chỉ đẩy tôi ra, lạnh lùng nói: "Em có biết áo blouse trắng bẩn đến mức nào không?"
"Khúc Mộc Tâm, em không có việc gì khác làm à? Anh bận rộn bài vở mỗi ngày, thật sự rất mệt."
"Em cứ thế này, anh áp lực lắm."
"Em có thể hiểu chuyện một chút được không?"
Trên đường về nhà, cậu bạn thân Lâm Vân Chu gọi đến.
Cậu ấy là gay, giọng nói lải nhải của cậu ấy qua ống nghe khiến tôi cảm thấy an tâm kỳ lạ.
"Đã bảo để tớ đi cùng rồi mà!"
"Tớ tìm hiểu rồi, tuyến v.ú phì đại không phải chuyện nhỏ, cậu không được lơ là đâu."
"Cái gene hình thể tuyệt vời của cậu mà hỏng thì đưa tớ sớm còn hơn."
"Cút cút cút!"
Tôi vừa cười vừa mắng cậu ấy.
Một lúc sau, tôi bảo:
"Tớ gặp Giang Nhất Hằng rồi."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
"Đậu má, xui xẻo!"
"Cậu không động lòng chứ? Đừng có giẫm lên vết xe đổ vậy chứ! Loại đàn ông này không đáng đâu!"
"Tớ biết ngay mà, mấy năm nay cậu không có bạn trai là vì chờ hắn ta đúng không?"
Ban thân hét lên ở đầu dây bên kia làm tôi nhức cả đầu.
"Tớ không hèn thế đâu."
Tôi gắt lên.
Đúng vậy, tôi đã lừa Giang Nhất Hằng, làm gì có bạn trai nào.
Người đẹp hơn anh ấy có dễ tìm đâu?
Sau khi tiêu chuẩn bạn trai bị nâng lên, tôi chẳng thể tạm bợ với ai nữa.
Khi rời khỏi bệnh viện, tôi nghĩ chuyện này sẽ kết thúc ở đây thôi.
Nhưng chưa đầy ba ngày sau, tôi lại xuất hiện trước cửa bệnh viện, lần này lại là xuất hiện trong tình trạng thảm hại nhất.