Những ngày nằm viện, tôi được đối đãi rất tốt: phòng riêng, đồ ăn đầy đủ, các bác sĩ, y tá cũng rất lịch sự.
Tôi nghi ngờ đây đều là nhờ vào Giang Nhất Hằng tôi mới được như vậy.
Ánh mắt họ nhìn tôi có gì đó là lạ, đôi lúc còn thì thầm khi tôi đi qua:
"Đây là người đó của bác sĩ Giang..."
Người đó là ai?
Chưa kịp làm rõ vấn đề, tôi đã được xuất viện.
Hôm xuất viện, Lâm Vân Châu giúp tôi thu dọn đồ rồi đưa tôi về nhà.
Trong thang máy, cậu ấy bất ngờ hỏi:
"Tớ cứ tưởng bác sĩ Giang sẽ đến tiễn cậu."
"Tiễn tớ làm gì? Tiễn tớ lên Tây Thiên à?"
Lâm Vân Châu cạn lời.
Ra viện, tôi lập tức quay lại công ty làm việc, trở về cuộc sống của một người lao động bình thường.
Để cảm ơn Giang Nhất Hằng nhưng không muốn tiếp xúc thêm, tôi nhờ Lâm Vân Châu mang ít trà đặc sản đến cho anh ấy.
Không ngờ, Giang Nhất Hằng không nhận, còn bảo Lâm Vân Châu mang trả lại tôi.
Một tối nọ, tôi nhận được cuộc gọi từ số lạ, đầu số trong thành phố.
"Alo?"
Đầu dây bên kia chỉ có tiếng thở nặng nề.
Tim tôi khẽ run lên.
Không cần nói, tôi cũng đoán được đó là ai.
10.
Sau một hồi im lặng, giọng anh ấy khàn khàn, như kìm nén cảm xúc mãnh liệt:
"Khúc Mộ Tâm, em có trái tim không?"
"Em..."
Chưa kịp nói gì, anh ấy đã cúp máy.
Gọi lại thì không thể kết nối.
Tôi gửi tin nhắn:
"Giang Nhất Hằng, anh có thể trưởng thành một chút, đừng làm trò nữa được không?"
Không ngờ, anh ấy trả lời ngay:
"Không thể."
Tôi tức đến nghẹn lời, nghi ngờ Giang Nhất Hằng bị học sinh tiểu học nhập vào.
Dạo gần đây, nhà bên cạnh tôi có người mới dọn vào, thường xuyên chiếm thang máy.
Một tối, tôi mặc đồ ngủ tai thỏ, đi đổ vỏ tôm, vỏ chai nước.
Thang máy mở ra, tôi liền thấy hai người đứng bên trong.
Một người là giám đốc khu vực của bên công ty khách hàng đang theo đuổi tôi.
Người còn lại là Giang Nhất Hằng, vừa tan làm.
Giang Nhất Hằng? Anh ấy đến đây làm gì?
Túi rác trên tay tôi rơi xuống đất, suýt nữa không giữ được biểu cảm trên mặt.
"Tiểu Khúc." Anh giám đốc khách hàng cầm một bó hoa lớn bước tới. Thật lòng mà nói, anh ta không phải dạng xấu trai, mặc vest chỉnh tề, trông khá ưa nhìn.
Nhưng khi đứng cạnh Giang Nhất Hằng, cao hơn một cái đầu, hai khuôn mặt đối lập nhau, anh giám đốc kia lập tức trở nên thua kém rõ rệt.
Tôi cười khan:
"Giám đốc Thẩm, sao anh lại biết địa chỉ nhà tôi?"
"Sếp em nói đấy." Giám đốc Thẩm cười tươi, ánh mắt lướt qua bộ đồ ngủ của tôi.
Tôi ra ngoài đổ rác, mặc khá thoải mái, không kín đáo lắm, để lộ đường nét cơ thể rõ ràng.
"Sao em mặc ít vậy? Coi chừng cảm lạnh." Giám đốc Thẩm tiến lại gần, ánh mắt bắt đầu không đứng đắn.
"Nghe nói Tiểu Khúc mới ốm, vừa phẫu thuật xong, nhân tiện đi ngang ghé thăm em, bàn chút chuyện dự án ấy mà."
Mấy lời này tôi nghe mà nhức đầu.
Anh ta theo đuổi tôi đã lâu, nhưng tôi vẫn chưa thẳng thừng từ chối, vì bị sếp cảnh cáo.
Sếp bảo, dù từ chối cũng phải đợi giám đốc Thẩm chuyển đủ tiền dự án xong hẵng nói.
Mấy chuyện này làm tôi rất mệt mỏi, thậm chí vì vậy mà sinh cả u tuyến v.ú.
Nhưng tôi nhịn được hết, cho đến khi địa chỉ nhà riêng của tôi cũng bị vị sếp không ra gì kia tiết lộ, thì đúng là vượt quá giới hạn chịu đựng.
Ngay lúc này, Giang Nhất Hằng chậm rãi bước ra từ thang máy, liếc nhìn tôi một cái thật sâu, sau đó đi về phía căn hộ kế bên, lấy chìa khóa mở cửa.
Đừng nói với tôi, hàng xóm mới dọn tới là anh ấy đấy chứ? Trùng hợp vậy sao?
"Giám đốc Thẩm, anh đúng là chu đáo quá." Tôi cười cứng ngắc, cố gắng giữ vẻ mặt tự nhiên, "Nhưng bạn trai tôi vừa về, hôm nay là sinh nhật anh ấy, tôi phải ở nhà cùng anh ấy. Hay là... anh vào chung không?"
Nói xong, tôi nhanh chóng chạy tới, ôm lấy cánh tay Giang Nhất Hằng.
Cả người anh ấy cứng đờ.
Tôi thì thầm:
"Anh hùng cứu mỹ nhân một lần, bác sĩ Giang, không phiền chứ?"
"Phiền, trừ khi em chấp nhận điều kiện hợp lý." Anh ấy cúi đầu nhìn tôi.
"Điều kiện gì cũng được."
"Đây là em nói đấy."