"Đây là em nói đấy."
Giang Nhất Hằng bỗng nhanh chóng mở cửa, kéo tôi vào nhà rồi đóng sầm cửa lại.
"Giám đốc Thẩm, anh vào cùng chứ?" Anh ấy quay đầu, nở nụ cười đầy "thân thiện" với người đàn ông ngoài cửa.
Giám đốc Thẩm đứng ở cửa thang máy, ôm bó hoa, mặt đầy hoang mang, không biết nên tiến hay lùi.
"À, lần sau không cần mang hoa nữa. Bạn gái tôi bị dị ứng phấn hoa."
Nói xong, Giang Nhất Hằng đóng mạnh cửa lại một tiếng rầm.
Tôi lập tức chạy tới nhìn qua mắt mèo, thấy gương mặt Giám đốc Thẩm sa sầm, lẩm bẩm chửi rủa rồi vứt bó hoa vào góc trước khi rời đi.
Thở phào nhẹ nhõm, tôi quay lại, vừa định nói cảm ơn thì đối diện ngay với lồng n.g.ự.c Giang Nhất Hằng.
Anh ấy từ từ giơ tay, chống lên tường bên cạnh, cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt sâu hút như muốn xuyên thấu lòng tôi.
11.
"Bây giờ đến lượt tôi ra điều kiện, Khúc Mộc Tâm."
Tim tôi đập loạn nhịp.
"Điều kiện gì?"
"Uống với tôi một chút." Giang Nhất Hằng bất ngờ buông tay, xoay người bước tới tủ rượu, lấy ra một chai rượu.
"Em vừa phẫu thuật xong." Tôi nhắc nhở.
"Vậy em uống nước trái cây."
Giang Nhất Hằng lấy thêm một chai nước cam, đặt lên bàn.
"Trước đây anh ấy từng nói, bác sĩ không được uống rượu." Tôi nhìn động tác mở rượu thuần thục của Giang Nhất Hằng.
Nhìn lướt qua tủ rượu, đủ loại rượu ngoại, rượu nội bày kín. Rõ ràng đây không phải lần đầu anh ấy uống.
"Đó là khi còn thực tập lâm sàng." Giang Nhất Hằng liếc nhìn tôi, giọng nói bình thản. "Sau này tôi uống thường xuyên. Không uống thì không ngủ được."
Tôi ngẩn ra, cười gượng:
"Chị Lý không khuyên anh uống ít lại à?"
"Tại sao cô ta phải khuyên tôi?" Giang Nhất Hằng cầm ly rượu lên, như thể không hiểu tôi đang nói gì. Thái độ này khiến tôi không thể xác định anh ấy đang nghĩ gì.
Ánh sáng chiếu vào mắt Giang Nhất Hằng, khiến chúng lấp lánh như mặt hồ dưới ánh trăng huyền ảo.
Uống vài ly, Giang Nhất Hằng như trở thành một người khác, thoải mái hơn, cảm xúc bộc lộ rõ hơn.
Tôi cảm thấy không thoải mái, nhưng tim lại đập càng nhanh.
Có điều gì đó không đúng...
Giang Nhất Hằng uống từng ly một, yết hầu nhấp nhô khi nuốt rượu.
Bàn tay anh ấy nhẹ nhàng tháo hai cúc áo trên cổ, để lộ phần xương quai xanh hơi ửng đỏ.
Tôi nhìn đến ngây ngẩn, nhưng giọng nói lại hơi run:
"Hôm nay cảm ơn anh vì đã giúp em, cả chuyện phẫu thuật nữa. Đã làm phiền anh nhiều rồi."
"Em không cần khách sáo với tôi." Giang Nhất Hằng giờ đây có vẻ rất rộng lượng, khác hẳn với dáng vẻ "phát bệnh" trên điện thoại.
"Vẫn cần phải thế." Tôi kiên quyết, "Dù sao bây giờ... chúng ta đã chẳng còn quan hệ gì."
Nghe vậy, Giang Nhất Hằng ngửa đầu uống một ngụm rượu lớn, ánh mắt nóng rực nhìn tôi, như muốn bóc trần trái tim tôi ra để xem nó nằm ở đâu.
"Không còn sớm, em phải về rồi..." Tôi đứng dậy, bước đến cửa. Nhưng chưa kịp mở cửa cổ tay đã bị anh ấy nắm chặt, đẩy sát vào tường.
Hơi thở Giang Nhất Hằng gần sát đến mức tôi cảm nhận được hơi nóng rực phả vào cổ mình.
"Giang Nhất Hằng, anh bỏ ra..." Tôi cố gắng nói, nhưng giọng nói thiếu lực uy hiếp, vì cả người tôi đã mềm nhũn.
"Khúc Mộc Tâm." Anh ấy bất ngờ cúi xuống, cắn nhẹ vào xương quai xanh của tôi, nhưng những lời nói ra thì chẳng khác gì d.a.o đâm.
"Giám đốc Thẩm, Giám đốc Trương, hay bao nhiêu người khác theo đuổi em? Mấy năm nay em đã quen bao nhiêu người?"
"Lúc trước bỏ anh... là vì ai?"
"Ngủ với anh rồi vứt bỏ? Khúc Mộc Tâm, em đúng là vô tình."
"Em không có!" Tôi tức đến muốn tát Giang Nhất Hằng một cái, nhưng tôi vẫn bị giữ chặt trên tường không thể thoát khỏi tay anh ấy.
"Giang Nhất Hằng, anh đúng là đồ khốn!" Bộ đồ ngủ của tôi bị anh ấy làm rối tung, trên mặt không biết từ khi nào đã đầy nước mắt.