"Đừng bỏ anh, được không?"
Thật đáng xấu hổ, đã bao nhiêu năm trôi qua, tôi vẫn không có cách nào đối phó với Giang Nhất Hằng.
Khuôn mặt trắng trẻo của anh ấy giờ đỏ bừng từ tai lan cả xuống cổ, từ cổ đỏ đến cả bàn tay.
Nhưng dù đỏ mặt như vậy, hành động của anh ấy lại chẳng có chút ngượng ngùng nào.
Tôi còn nhớ hôm qua, Giang Nhất Hằng khẽ cắn răng thì thầm bên tai tôi:
"Em nghĩ anh luôn lạnh nhạt sao?"
"Nhưng ở bên em, nếu không kiềm chế..."
"Sẽ trở thành như bây giờ."
"Anh đã luôn kìm nén, chịu đựng..."
"Để rồi cuối cùng, vì chút tự tôn ngớ ngẩn mà đánh mất em."
"Khúc Mộc Tâm."
Giang Nhất Hằng đỏ mắt nói: "Đừng chia tay với anh, được không?"
"Xin lỗi vì đã để em chịu nhiều ấm ức như vậy."
…
Sau đêm đó, tôi trở về nhà, cố gắng giữ bình tĩnh. Lâm Vân Châu gửi tin nhắn âm thanh trách mắng tôi:
"Chị em à, chuyện của hai người phát triển nhanh quá mức rồi đó!"
"Chuyện này cũng không phải tớ muốn..." Tôi lắc đầu, nhớ lại những gì xảy ra đêm qua, cơ thể lại cảm thấy đau nhức.
Rõ ràng tôi biết bản thân đi.ên rồi.
Tối hôm đó, tôi về nhà, nhưng trước cửa là bóng dáng cao lớn của Giang Nhất Hằng đã đứng chờ.
"Anh đã nấu cơm rồi." Anh ấy nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng vuốt ve. "Cho anh cơ hội mời em bữa tối, được không?"
Dù ngập ngừng, tôi vẫn không cưỡng lại được lời mời của Giang Nhất Hằng, như bị mê hoặc mà bước vào phòng anh ấy.
Giang Nhất Hằng ôm chặt lấy tôi, thì thầm:
"Chuyện tối qua... Em có thể đồng ý không?"
"Chuyện gì?" Tôi cố gắng đẩy anh ấy ra.
Giang Nhất Hằng siết tay mạnh hơn, ánh mắt kiên định:
"Đừng phủi tay bỏ đi như vậy."
"Khúc Mộc Tâm, đừng chia tay với anh."
Tôi chạm vào gương mặt anh ấy, Giang Nhất Hằng cúi đầu xuống, nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
Cuối cùng, tôi nói:
"Giang Nhất Hằng, chúng ta thử lại một lần nữa nhé!"
Anh ấy run rẩy, ánh mắt đầy dịu dàng, cúi xuống hôn lên trán tôi.
"Anh yêu em, Khúc Mộc Tâm.”
14.
Đồ dùng thử lúc nào cũng tốt, dù là công việc hay bạn trai.
Tôi nghỉ việc rồi tìm một công việc mới. Trong khoảng thời gian này, Giang Nhất Hằng vừa giúp tôi nghĩ cách vừa tranh thủ nấu ăn, mang cơm đến tận công ty cho tôi.
Anh ấy luôn quan tâm đến cảm xúc của tôi, lắng nghe tôi phàn nàn, tận hưởng những lúc tôi làm nũng, thậm chí học cách nói những lời ngọt ngào sến súa với tôi.
Nhưng thường chưa kịp nói, mặt Giang Nhất Hằng đã đỏ bừng, trông đáng yêu vô cùng.
Những năm qua, tôi cũng đã trưởng thành hơn. Tôi cố gắng giữ khoảng cách, giảm bớt dựa dẫm vào anh ấy.
Nhưng dường như Giang Nhất Hằng lại không vui với điều đó. Anh ấy thường nhắn tin kể những chuyện lặt vặt trong bệnh viện mỗi khi trực đêm, đặc biệt là nhất định phải hôn tạm biệt trước khi ngủ. Chỉ cần một ngày không liên lạc, anh ấy ảm đạm như tro tàn vậy.
Người bạn trai như vậy, tôi thực sự rất thích.
Khi tôi đến bệnh viện thăm bạn trai, mọi người ở đó đều rất thích chào hỏi tôi. Họ thường trêu chọc, bàn tán rồi lấy Giang Nhất Hằng ra làm trò đùa:
"Haiz, lần đó cắt ruột thừa đúng là xuất sắc! Cắt ra được cả một cô bạn gái cho bác sĩ Giang nữa chứ."
"Tôi từng đi kiểm tra phòng bệnh mà, lúc đó thấy cậu ấy cứ lượn qua lượn lại, dáng vẻ lén lút trông buồn cười lắm cơ."
Cô y tá đánh máy ở phòng siêu âm mỗi lần gặp tôi đều tỏ ra phấn khích:
"Em biết mà! Em đã biết hai người chắc chắn có gì đó!"
"À không phải, là có tư tình chứ!"
Đến kỳ nghỉ Tết, không biết Giang Nhất Hằng đã làm cách nào mà xin được nghỉ phép trọn vẹn hết cả kỳ nghỉ. Anh ấy cùng tôi đi biển.
Chúng tôi chẳng làm gì cả, chỉ ôm nhau ngồi trên bãi cát xây lâu đài hoặc nằm nhìn trời xanh.
Giống như những đứa trẻ, chúng tôi kể cho nhau nghe về những gì đã trải qua trong những năm qua.
"Anh chưa bao giờ có bạn bè thực sự." Giang Nhất Hằng ôm tôi, nhẹ nói.
"Họ đều nói tính anh quá lạnh lùng, khó gần."
"Nhưng đúng là anh không thích những người tiếp cận mình, ngoại trừ em."
"Nhớ lần họp mặt không? Em làm đổ đồ uống lên người anh. Đó là lần đầu tiên anh thấy vui vì có người đến gần mình."
"Nhưng anh không dám bộc lộ quá nhiều, sợ em sẽ phát hiện ra nội tâm nhàm chán khô khan của anh."
"Anh rất tự ti, nhưng cũng rất kiêu ngạo. Thật buồn cười, phải không?"
Tôi gãi cằm Giang Nhất Hằng, nhìn thẳng vào mắt anh ấy:
"Đừng nói với em, vì điều này mà năm đó anh lạnh nhạt với em nhé?"