Bác Sĩ Lưu Manh - 9

Mặt Giang Nhất Hằng đỏ ửng, đột nhiên nói: 
 
"Thật ra sau khi chúng ta mới yêu nhau, bạn cùng phòng của anh tự dưng đưa ra đủ kiểu lời khuyên." 
 
"Bọn họ nói rằng anh không giấu được cảm xúc, cứ động lòng là mặt đỏ. Như vậy thì không đàn ông chút nào." 
 
"Mấy đứa kia còn cho anh xem nhiều video, bảo rằng như thế sẽ khiến em nghiện anh hơn." 
 
"Ví dụ như đừng chủ động liên lạc quá nhiều, ít gọi video, thi thoảng phải để em tự loay hoay, nói ít làm nhiều, rồi nên tập trung lập kế hoạch cho tương lai hơn là những lời hứa hão." 
 
"Nhưng bây giờ nghĩ lại, anh nghi ngờ có phải bọn nó ghen tị vì anh có cô bạn gái đáng yêu như em hay không." 
 
Giang Nhất Hằng nghiến răng nghiến lợi nói. 
 
Đúng kiểu trực nam đáng yêu, tôi cười khúc khích trong lòng anh ấy. 
 
Suy cho cùng, vấn đề vẫn là chúng tôi chưa từng dám mở lòng với nhau. 
 
Nhưng may mắn thay, sau bao vòng luẩn quẩn, chúng tôi vẫn có thể gặp lại nhau. 
 
"Vậy mà anh cũng tin họ à?" Tôi hỏi. 
 
"Một số cái thì anh thấy hợp lý, chẳng hạn như lập kế hoạch cho tương lai." 
 
"Anh đã nghĩ rất nhiều về tương lai của chúng ta. Nhưng khi ngoảnh lại, em đã không còn ở đó nữa." 
 
Khi nói đến đây, giọng Giang Nhất Hằng trầm xuống, như không muốn nhớ lại. 
 
Đột nhiên anh ấy hít sâu một hơi, bế tôi lên đi vào phòng. 
 
"Anh làm gì đấy?" Tôi bối rối nhìn mặt trời ngoài kia. "Đi đâu vậy?" 
 
"Vào phòng nghỉ ngơi chút." Giang Nhất Hằng khàn giọng nói. 
 
Tôi giật mình, lập tức đoán ra ý định của anh ấy: 
 
"Giữa ban ngày ban mặt mà!" 
 
Nhưng vào phòng, Giang Nhất Hằng lại để tôi ngồi đó, còn mình biến mất đâu không rõ. 
 
Tôi đợi Giang Nhất Hằng một lúc, bắt đầu thấy khó chịu, thì từ xa, Giang Nhất Hằng xuất hiện, gió biển thổi nhẹ chiếc áo blouse trắng anh ấy đang mặc. 
 
Anh ấy giống như một vị thần từ thiên giới hạ phàm để đi cùng tôi suốt cả đời này. 
 
Tim tôi khẽ run lên, tôi mỉm cười hỏi anh ấy: 
 
"Bác sĩ Giang, không phải anh nói áo blouse trắng rất bẩn sao?" 
 
Giang Nhất Hằng vòng tay qua eo tôi, tai đỏ bừng: 
 
"Chuyện đó không sai, blouse trắng thực sự rất bẩn..." 
 
"Nhưng." 
 
"Chiếc này anh mới mua, hàng chuyên dụng." 
 
Mặt tôi nóng bừng lên. 
 
"Thích không?" Giang Nhất Hằng cúi đầu hỏi tôi. 
 
"Cũng được." Tôi cứng miệng trả lời.
 
Nhưng thực ra, tôi rất thích. 
 
Chúng tôi ngồi từ lúc bình minh đến hoàng hôn, từ khi mặt trời lặn đến khi mặt trời mọc. 
 
Không tranh giành khoảnh khắc ngắn ngủi, chỉ mong tình yêu dài lâu. 
 
Hoàn.

Bình luận
tuyệt vời
Trả lời·12/04/2025
hay quá
Trả lời·10/04/2025
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo