Bao Nuôi Tổng Tài - 1

Sau khi kẻ thù không đội trời chung của tôi phá sản, tôi liền nhân cơ hội để hắn trở thành con chim hoàng yến của tôi. 
 
Mỗi ngày bị tôi vuố t ve, bị tôi chiếm đoạt. 
 
Hắn tức giận đỏ mặt, nhưng vẫn phải chịu đựng một cách nhục nhã. 
 
“10 triệu một lần, thế nào?” 
 
Thẩm Mặc Ngôn bên ngoài tỏ ra không thích, nhưng trên môi lại nở ra nụ cười kỳ lạ.
 
Cho đến một ngày, gia đình của tôi sắp phá sản, tôi quyết định không bao nuôi hắn nữa. 
 
“Huhu… Em định không bao nuôi tôi nữa sao?” 
 
Hắn ôm chân tôi mà khóc nức nở. 
 
Nhìn Thẩm Mặc Ngôn đáng thương như thế này, tôi thật sự rất áy náy, nhưng hết cách rồi. 
 
“Xin lỗi… Gia đình tôi sắp phá sản rồi…”
 
“Cmn, để tôi nuôi lại em.”
 
Tôi:”???”
 
1.
 
Thẩm Mục Ngôn phá sản rồi.
 
Từng là huyền thoại thương trường kiêu ngạo ngút trời, giờ trong một đêm hóa thành thằng trai nghèo nợ nần chồng chất.
 
Những kẻ từng bị anh chèn ép, thi nhau chạy tới đạp thêm một cú.
 
“Ô kìa cậu ấm Thẩm, liếm giày tôi một cái, cho cậu một vạn nha?”
 
“Không thì dựa vào cái quán rượu cỏn con kia, nợ của cậu mười đời cũng không trả nổi đâu ha?”
 
Thẩm Mục Ngôn chỉ cụp mắt đứng yên đó, chẳng kiêu cũng chẳng hèn, như một con mèo con bị dội mưa.
 
Vừa tội vừa đáng yêu.
 
Tôi bước thẳng tới, vỗ một xấp tiền lên quầy, rồi lôi anh đi.
 
Anh mở miệng nhàn nhạt:
 
“Cô cũng tới xem tôi làm trò hề à?”
 
Tôi nghiêng đầu nhìn anh:
 
“Không lẽ tới đám cưới cậu chắc?”
 
Sắc mặt Thẩm Mục Ngôn lập tức tối sầm.
 
Tôi rút từ túi ra xấp tiền chuẩn bị sẵn, phang thẳng lên người anh.
 
“Đi theo tôi, một ngày một vạn.”
 
Anh nhíu mày thật chặt:
 
“Cô nói gì cơ?”
 
Tôi biết, đó là biểu hiện anh bắt đầu nổi giận.
 
Dù gì trong giới ai cũng biết, tôi với anh ghét nhau như chó với mèo.
 
Giờ tôi nhân lúc anh sa cơ lỡ vận mà ra tay sỉ nhục…
 
Chắc anh tức muốn hộc máu!
 
Tôi chống nạnh, ra dáng đại gia:
 
“Một ngày một vạn, tôi bao anh.”
 
“Còn bày đặt tự trọng cái gì, anh nợ như chúa Chổm rồi.”
 
“Giờ ngoài tôi ra, ai thèm rớ vô anh?”
 
Nhìn Thẩm Mục Ngôn tức đến mức ngón tay run bần bật, tôi bỗng thấy… sướng dễ sợ.
 
Tôi lại vung thêm xấp tiền nữa.
 
Những tờ tiền đỏ rực rơi lả tả dưới đất.
 
“Cho anh đó, gom lẹ lên rồi theo tôi. Hết giờ là tôi đổi người khác liền.”
 
Thẩm Mục Ngôn nhìn tôi không nói một lời.
 
Cuối cùng vẫn không chống nổi sức hấp dẫn của... tiền.
 
Anh từ từ quỳ gối xuống, mặt mày ê chề gom từng tờ tiền lên.
 
Giọng anh trầm như vừa ngâm nước sôi xong:
 
“Mạnh Chi, cô cũng thường giúp người theo kiểu này hả?”
 
Tôi vỗ bốp lên ngự c anh cái rõ to:
 
“Cuộc sống riêng tư của nhà tài trợ, không đến lượt anh thắc mắc.”
 
Mặt Thẩm Mục Ngôn đen như đít nồi.
 
 
2
 
Thẩm Mục Ngôn nhìn tôi không ưa, vì anh vốn khinh đều tất cả mọi người như nhau.
Còn tôi không ưa anh, đơn giản là vì… chưa ăn được anh.
 
Thật đấy, cái mặt anh như thể lấy từ game ra vậy, thân hình thì chuẩn khỏi chỉnh, cơ bắp cuồn cuộn nhìn muốn rụng tim.
Tôi từng nghĩ, đời này chắc chỉ có thể âm thầm nuốt nước bọt nhìn anh từ xa…
Ai ngờ thời tới cản không nổi!
 
Có vẻ anh thật sự nợ nần thê thảm.
Đi theo tôi ngoan lắm, như sợ bị trả hàng.
 
Ngay cả khi vừa tắm xong đã bị tôi cưỡi lên, anh cũng chỉ tức đến mức quay mặt đi, không chịu nhìn.
 
Tôi nắm cằm anh, bắt anh nhìn thẳng vào mắt tôi.
 
“Thẩm Mục Ngôn, chim hoàng yến phải biết làm gì, anh hiểu mà đúng không?”
 
Vì đang kích động, mắt anh đỏ hoe.
Một lúc sau, anh mới ấm ức đáp:
“Biết.”
 
Tôi đẩy anh ngã ra sau:
“Vậy thì hôn tôi.”
“Từ đây… tới đây này.”
 
Vừa thấy chỗ tôi chỉ, mặt Thẩm Mục Ngôn đỏ bừng như trái cà chua chín.
 
Môi anh run run như sắp chửi tôi luôn tại chỗ.
 
“Không muốn à?”
 
Tôi nheo mắt lại.
Chuẩn bị nhấc chân rời khỏi người anh.
 
“Thế thì tôi không bao anh nữa, tiền tôi lấy lại nhé.”
 
Chưa kịp đứng dậy, chân tôi đã bị một bàn tay nóng hổi nắm lấy.
 
Giọng Thẩm Mục Ngôn khàn như cháy họng:
 
“Đừng.”
 
“Tôi… làm.”
 
Tiền quả là có sức mạnh thần kỳ.
 
Anh từ từ ngồi quỳ cạnh tôi, cúi đầu, gương mặt đầy nhục nhã, môi đặt lên xương quai xanh của tôi.
 
Nụ hôn nhẹ như lông vũ.
 
Dần dần di chuyển xuống dưới.
 
Anh đưa một tay đỡ lấy chân tôi.
 
Đầu ngón tay còn đang run.
 
Khoan… cái này… anh cũng rành quá ha?
 
Tôi không kìm được siết chặt đầu ngón chân, vội túm tóc anh kéo lại.
 
Anh bị kéo ngẩng đầu lên, làm bộ ngây thơ:
 
“Sao vậy?”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo