Đầu ngón tay còn đang run.
Khoan… cái này… anh cũng rành quá ha?
Tôi không kìm được siết chặt đầu ngón chân, vội túm tóc anh kéo lại.
Anh bị kéo ngẩng đầu lên, làm bộ ngây thơ:
“Sao vậy?”
Tôi cố gắng giữ giọng không run:
“Thôi… tới đây được rồi!”
Chị không chịu nổi nữa rồi hu hu hu…
Khóe môi Thẩm Mục Ngôn khẽ nhếch lên một đường cong mờ mờ.
“Được.”
3
Tuy trong lòng tôi như hổ đói sói khát,
nhưng kinh nghiệm thực chiến lại gần như bằng không.
Tôi thật sự không ngờ Thẩm Mục Ngôn lại giỏi đến thế, mới có món khai vị mà tôi đã không chịu nổi, phải vội vã hô ngừng.
Mất mặt quá trời mất mặt luôn á!
Tôi là kim chủ mà! Tôi phải có khí thế! Tôi phải lập uy!
Quyết tâm chấn chỉnh lại kỷ luật "chim hoàng yến", tôi hằm hằm ra lệnh cho Thẩm Mục Ngôn – lúc đó đang bị tôi sai đi dọn nhà:
“Mặc lắm thế làm gì? Cởi ra hết cho tôi.”
Thẩm Mục Ngôn khựng lại.
Vì trên người anh chỉ mặc đúng một cái áo thun.
Cởi nữa thì… xôi thịt lộ hết.
Chân mày chân mắt đẹp đẽ kia lập tức phủ đầy tức giận. Anh không nói gì, nhưng cả người đều toát ra sự phản kháng.
Tôi lập tức tung tuyệt chiêu sát thủ:
“Không muốn à? Thế trả tiền lại đây.”
Y như rằng anh cắn răng ken két, mặt đầy uất ức, hậm hực buông đồ xuống.
Trong ánh mắt đắc ý vô cùng của tôi, anh cắn răng cởi phăng cái áo thun ra.
Tôi nhìn kỹ lại, bụng Thẩm Mục Ngôn đúng là tuyệt phẩm nhân gian.
Cơ bụng không quá đồ sộ nhưng rõ ràng từng múi, đường nét mượt mà mà rắn chắc, vừa nhìn đã thấy rất có lực.
Dưới ánh mắt săm soi không chút che đậy của tôi, mặt Thẩm Mục Ngôn đỏ bừng như người vừa bị luộc.
“Mạnh Chi!”
Anh tức tối gọi tên tôi, rồi lập tức quay đầu bước vào nhà tắm như để trốn đi.
Tôi không chịu thua, bám theo sát nút.
Nhìn anh rửa tay, từng giọt nước bắn lên cơ bụng trần trụi kia, theo hơi thở phập phồng mà rung rung.
Quyến rũ tới mức phạm luật luôn!
Tôi chẹp miệng tán thưởng:
“Thẩm Mục Ngôn, lại đây, cho tôi sờ phát.”
Anh lập tức cảnh giác cao độ.
Tôi chẳng thèm đợi anh phản ứng, đã vội đe dọa:
“Không muốn thì trả…”
Ánh mắt anh như thể ăn phải mướp đắng, vừa oán hận vừa xấu hổ, cuối cùng vẫn cắn răng quay lại đối diện tôi, nhắm tịt mắt như chấp nhận số phận.
Tôi hài lòng gật đầu, chạm tay lên ngực anh – vừa chạm đã thấy anh khẽ run.
Căng – mẩy – mịn – dẻo – thật sự rất đáng đồng tiền bát gạo!
Bỏ mặc sắc mặt đen như đáy nồi của Thẩm Mục Ngôn, tôi lần mò xuống dưới…
Càng sờ, anh càng đỏ mặt, cả người run bần bật, thở hồng hộc như con bò tót.
Đến khi tôi vừa nắn vừa tiếp tục lần xuống
Anh còn bật ra một tiếng rên rất khẽ:
“Mạnh Chi…”
Tôi dùng tay kia chạm vào môi anh:
“Gọi tên kim chủ thẳng tuột như thế, anh không thấy thất lễ à?”
“Vậy… gọi cô là gì?”
Tôi ngẫm nghĩ một chút, cười híp mắt:
“Ừm… gọi tôi là ‘chủ nhân’ đi.”
“…”
Mặt Thẩm Mục Ngôn tức thì chuyển từ đỏ sang tím. Nhìn như sắp nghẹn thở đến nơi.
---
4
Cuối cùng Thẩm Mục Ngôn vẫn không gọi tôi là “chủ nhân”.
Mà thật ra tôi cũng chẳng có sở thích gì đặc biệt kiểu đó, chỉ là chọc anh cho vui thôi.
Chỉ cần bắt nạt anh như thế này, tôi đã cảm thấy vui rồi!
Tôi gần như đã thử hết tất cả các cách để bắt nạt người ta lên người Thẩm Mục Ngôn.
Lúc cô bạn thân Dư Nguyệt tới tìm, anh đã ngoan ngoãn nhận mệnh, mặc tạp dề dọn dẹp nhà cửa, y như một ông chồng nội trợ chính hiệu.
Dư Nguyệt trố mắt như muốn rớt con ngươi.
Cô kéo tôi ra một góc, thì thầm hoảng hốt:
“Cậu để Thẩm Mục Ngôn hầu hạ mình vậy luôn hả?”
Tôi chẳng hiểu có gì bất thường:
“Chứ anh ta phá sản rồi, muốn thế nào nữa?”
Dư Nguyệt vẫn rất căng thẳng:
“Nhưng mà… dù phá sản, Thẩm Mục Ngôn cũng là kiểu người có cả ngàn cách để trở mình đấy!”
Tôi cảm thấy cô bạn mình lo xa quá rồi.
Bởi vì cô ấy chưa từng thấy dáng vẻ Thẩm Mục Ngôn bị người ta sỉ nhục.
Nếu anh thực sự có đường lui, sao có thể để mình rơi vào thảm cảnh như thế?
Tôi rất tự tin:
“Không đâu, lần này chắc chắn là anh ta tiêu thật rồi.”
Thấy Dư Nguyệt vẫn bán tín bán nghi, tôi bèn gọi to về phía Thẩm Mục Ngôn đang lau sàn:
“Thẩm Mục Ngôn, lại đây!
“Tự anh nói cho Dư Nguyệt nghe, bây giờ anh là gì của tôi?”
Thẩm Mục Ngôn vốn đang ngoan ngoãn làm việc, nghe xong lập tức ngẩng đầu, ánh mắt đầy tủi hờn, ấm ức, khó chịu…
Tôi chống nạnh trừng anh:
“Sao? Cầm tiền rồi mà còn ngại à?”
Vừa nhắc tới tiền, anh đành ngậm bồ hòn làm ngọt, bước đến, cúi đầu, khàn giọng đầy nhục nhã:
“Tôi là…
“Chim hoàng yến của cô.”
Dư Nguyệt bên cạnh suýt thì há hốc mồm đến rớt quai hàm.
Tôi thì khoanh tay vô cùng đắc ý:
“Thấy chưa? Tôi có nói dối đâu!
“Muốn xác minh thêm không? Sờ thử phát?”