6
Mở cửa ra, một cô nàng mặc đồ hiệu, khí thế ngút trời đứng trước mặt:
“Thẩm Mục Ngôn có ở đây không?”
Tôi nhận ra — là đại tiểu thư nhà họ Diệp, Diệp Uyển.
Nghe nói trước đây cô ta với Thẩm Mục Ngôn cũng khá thân.
Vì chuyện vừa rồi, tim tôi đập thình thịch, vội vàng tránh ra, chỉ tay về phía trong:
“Có… có ở trong đó.”
Diệp Uyển đẩy tôi qua một bên rồi xông thẳng vào.
Thẩm Mục Ngôn không biết từ khi nào đã mặc lại quần, thậm chí còn khoác thêm áo, nhưng vẫn cầm cái quần chip nhỏ của tôi trong tay chưa chịu buông.
Diệp Uyển vừa nhìn thấy món đồ kia thì mắt đỏ hoe.
“Anh sao có thể làm việc như thế này chứ!”
Tôi gãi đầu.
Thật ra… cái này là anh ấy tự nguyện giặt.
Thẩm Mục Ngôn không thèm nhìn hai chúng tôi lấy một cái, quay người lại tiếp tục rửa.
Diệp Uyển đau lòng, kéo tay anh ấy:
“Đừng như vậy mà anh Mục Ngôn! Cô ta cho anh bao nhiêu? Em trả gấp đôi! Anh rời khỏi chỗ này với em!”
Tôi giật mình.
Nhà Diệp Uyển giàu hơn nhà tôi là thật đấy.
Nếu cô ta bắt đầu đấu giá thì tôi không chắc thắng được…
Tôi vội vàng lủi lại gần Thẩm Mục Ngôn, chớp chớp mắt tội nghiệp.
Hồi nãy còn hổ báo bao nhiêu, giờ cụp đuôi bấy nhiêu.
Sớm biết thế đã tử tế hơn với anh rồi, không nhìn "cái đó" cũng được! Giờ anh mà chê tôi vừa nghèo vừa háo sắc mà sang tay cho người khác thì sao?
Nhưng Thẩm Mục Ngôn chỉ liếc tôi một cái, rồi lạnh nhạt đáp:
“Không cần.”
Khoảnh khắc ấy, cả thế giới của tôi sáng bừng lên!
Trời ơi!
Thẩm Mục Ngôn vĩ đại!
Là chim hoàng yến tôi vừa bao về, mà lại có chim đức đến thế!
Diệp Uyển tức giận:
“Cô ta nắm được điểm yếu gì của anh hả? Nói đi, em giúp anh!”
Thẩm Mục Ngôn vẫn chăm chỉ rửa, giọng điềm tĩnh:
“Chẳng có điểm yếu gì cả.”
“Tôi đã nhận tiền của cô ấy, thì phải giữ lời hứa.”
Nghe đến đây, tôi cảm động rớt nước mắt.
Không hổ là người tôi muốn “ăn”!
Có nguyên tắc quá trời!
Tôi gật đầu lia lịa:
“Đúng đúng! Tôi đưa tiền rồi, mời chị đi cho.”
Diệp Uyển càng nghe càng tức, quay lại trừng mắt tôi:
“Cái chút tiền như cô thì giữ nổi anh Mục Ngôn bao lâu? Dám dùng tiền để sỉ nhục anh ấy à?”
“Cô bao anh ấy được mấy ngày? Tôi muốn chuyển nhượng hợp đồng!”
Tôi tá hỏa.
Lần đầu làm kim chủ, tôi chưa học được bài học “chuyển khoản trước – kiểm hàng sau”.
Tính luôn cả tiền ở bar, tôi mới chi cho Thẩm Mục Ngôn tầm ba mươi ngàn…
Tính ra chỉ đủ bao anh ba ngày…
Thẩm Mục Ngôn cũng như vừa được nhắc nhở, ánh mắt quét qua tôi, khóe môi cong lên:
“Đúng rồi, tôi suýt quên.”
“Cô Mạnh chỉ bao tôi ba ngày.”
“Ngày mai, tôi sẽ được tự do.”
Anh nhìn chằm chằm vào tôi:
“Phải không, cô Mạnh?”
Trong lòng tôi chuông báo động vang dội.
Còn chưa kịp nói gì, Diệp Uyển đã cười khẩy, quăng ra một cái thẻ:
“Hừ, Mạnh Chi, cô keo kiệt thật đấy. Đây là 200 ngàn, tôi muốn mua đứt!”
Tôi cố vớt vát:
“Không được! Thuê nhà còn có quyền thuê tiếp, cô sao lại cướp ngang của tôi?”
Cô ta hừ lạnh rồi lại vung tay:
“500 ngàn!”
“Tôi là ai? Tôi nghèo đến mức phải vì tiền mà bán người sao?”
“2 triệu!”
“Cô đừng có tăng nữa! Nhà tôi có tiền, mấy đồng đó tôi chả thèm!”
“5 triệu!”
“Đủ rồi, dừng tay lại cho tôi!”
“20 triệu.”
“….”
Tôi lặng thinh.
Hai mươi triệu?
Tiền tiêu vặt một tháng của tôi mới có 400 ngàn.
Số tiền này xài… được tận bốn năm luôn á!
Tôi nhìn Thẩm Mục Ngôn, lòng bắt đầu rối loạn.
Tiếp tục bao anh ta thì tôi phải hy sinh biết bao nhiêu tiền tiêu vặt.
Nhưng bán cho Diệp Uyển, tôi bỗng giàu sụ luôn…
Nếu đêm nay tôi “dùng” anh ấy trước, mai giao người thì… chắc cũng không lỗ?
Gương mặt lạnh nhạt của Thẩm Mục Ngôn, sau khi thấy tôi do dự rõ ràng, bắt đầu dần dần rạn nứt.
Tôi thử thương lượng:
“Hay… chị mai hãy đến?”
Thẩm Mục Ngôn đột nhiên nghiêm mặt, lạnh lùng cắt ngang:
“Đủ rồi! Hai người nghĩ tôi là gì chứ?”
Anh nghiêm túc nhìn Diệp Uyển:
“Cô bỏ tiền ra đấu giá như vậy, đang cố tình sỉ nhục tôi sao?”
“Tôi có phá sản, có thất thế — nhưng tôi vẫn có nhân cách, có tôn nghiêm, tôi không phải món hàng để các người mặc cả qua lại!”
Rồi anh quay sang tôi:
“Cô Mạnh cũng chỉ xem tôi là món đồ giao dịch — ngày mai tôi sẽ rời đi, tự mình kiếm sống, không làm nhục bản thân nữa!”
Dứt lời, Thẩm Mục Ngôn xoay người, đóng sầm cửa nhà tắm lại.
Để lại tôi và Diệp Uyển mặt mũi ngơ ngác, không biết làm sao.
Dỗ kiểu gì cũng không chịu ra.