Để lại tôi và Diệp Uyển mặt mũi ngơ ngác, không biết làm sao.
Dỗ kiểu gì cũng không chịu ra.
7
Dù đứng ngoài cửa, nhưng tiếng khóc lóc của Tiểu thư lá ngọc cành vàng - Diệp Uyển vẫn vang vọng khắp nhà.
Tán gẫu xong, cô ta mới lê lết rời đi, vừa đi vừa sụt sùi.
Tôi nhìn cái bóng lờ mờ sau tấm kính mờ của nhà tắm, hắng giọng khẽ khàng:
"Thẩm Mục Ngôn, xin lỗi nha, tôi không có ý đó đâu…"
Anh hừ lạnh.
Tôi tiếp tục biện hộ:
"Tôi mang anh về nhà, còn mua bao nhiêu đồ cho anh, không phải đã xem anh là người của tôi rồi sao..."
Cuối cùng, anh cười lạnh, phun ra câu đầu tiên sau hai tiếng im lặng:
"Khi Diệp Uyển hét giá hai triệu tệ, em dám nói là mình không hề dao động muốn bán tôi không?"
Tôi im bặt.
Hu hu… nhưng đó là hai triệu tệ mà!
Tôi đâu có nhiều tiền như Diệp Uyển, động lòng chút cũng là người mà!
Tôi biết mình sai, nhỏ giọng xin lỗi:
"Thẩm Mục Ngôn… xin lỗi mà… Anh đã theo tôi về rồi, tôi hứa, sau này cho người ta có trả bao nhiêu, tôi cũng không động tâm nữa…"
Kết quả anh chậm rãi nói, giọng mát rượi:
"Thế nếu là một trăm triệu thì sao?"
Tôi lại im re.
Anh bị đâm trúng chỗ đau, giọng buồn thiu:
"Ờ, tôi hiểu rồi…"
Tôi chẳng biết nói gì nữa.
Chỉ còn biết đi đi lại lại trong phòng khách, lần thứ tám rên rỉ:
"Tui đói quá Thẩm Mục Ngôn ơi!"
Anh cuối cùng cũng chịu ra khỏi phòng, mặt lạnh như tiền nấu cơm cho tôi.
Sau đó lại lạnh mặt quay về phòng khách, đóng cửa "cạch" một tiếng, như thể muốn cắt đứt quan hệ.
Anh không mềm cũng chẳng cứng, tôi chẳng biết làm sao.
Có lẽ sáng mai anh sẽ đi thật…
Tôi cũng hết sức, gào to một câu:
"Thẩm Mục Ngôn, dù anh có định đi thì hôm nay vẫn là chim hoàng yến của tôi! Làm chim thì phải làm cho tròn vai, nghe chưa!"
Bên trong im lặng một lúc lâu, rồi vọng ra tiếng nói trầm thấp:
"Em muốn làm gì?"
Tôi chẳng chút do dự:
"Tôi muốn ngủ với anh!"
Lần trước do anh "kỹ thuật miệng" quá tốt, tôi chưa kịp ăn thật thì đã đầu hàng.
Giờ anh sắp đi rồi, ít nhất tôi phải "xài hết hiệu suất", không thì uổng quá!
Hai phút sau.
Cửa phòng "két" mở ra.
Thẩm Mục Ngôn chỉ mặc đúng cái quần thể thao xám, thân trên trần trụi cơ bắp đầy ra, dưới ánh đèn càng thêm dụ người.
"Em chắc chứ?"
Tôi liếc xuống dưới theo bản năng…
Nuốt nước miếng cái ực:
"Chắc… chắc chắn…"
Không biết có phải vì đã quyết tâm rời đi hay không, anh không tranh cãi nhiều, chỉ lặng lẽ "hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng".
Sự thật chứng minh, anh không chỉ đẹp mã mà còn xài được, xài đến mức tôi suýt khóc.
Khi tôi mềm oặt người rên rỉ "xin tha", anh ghé sát tai tôi, hôn khẽ:
"Không phải em nói ít nhất phải bảy lần sao? Chủ nhân…"
Giọng khàn khàn xen lẫn hơi thở gấp, cùng nụ hôn nóng rực bên tai khiến tôi lại… xong đời.
8
Sáng hôm sau tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn ai.
Tôi gọi mấy tiếng, Thẩm Mục Ngôn cũng không đáp.
Trong nhà vẫn còn mấy món đồ sinh hoạt mới mua cho anh, nhưng lại trống rỗng vô cùng.
Anh đi thật rồi.
Rõ ràng đêm qua chúng tôi còn "dính nhau như sam", giờ anh lại dứt khoát bỏ đi.
Dù người khơi mào ý định bán anh là tôi, nhưng anh cũng không cần vô tình thế chứ?
Tôi buồn xo đi đi lại lại, cuối cùng thở dài cái rụp, đổ người xuống sofa.
Đang định mở điện thoại xem vài video "có nội dung" để giải sầu, hội chị em đã nhắn tới tấp:
【Trời ơi, Chi Chi, xem cái này mau!】
【Cái gì vậy? Không phải mày bao dưỡng Thẩm Mục Ngôn rồi à? Sao anh ta lại đi giao đồ ăn vậy trời?!】
【Mà xui xẻo thế nào lại giao đúng cái khu toàn rich kid ở!】
【Tao muốn khóc luôn rồi, giờ thì hiểu tại sao mấy nữ chính thời xưa hay cứu kỹ nam rồi, tao cũng muốn cứu nè!】
Tin nhắn cuối là một đoạn video.
Trong video, cổng khu biệt thự sang chảnh, Thẩm Mục Ngôn đội mũ bảo hiểm cánh chuột, mặc đồng phục shipper, quần thì rách hai chỗ, bị mấy thằng công tử bột xúm lại chỉ trỏ.
"Xe cộ gì mà tai nạn, hệ thống ghi rõ trễ 13 phút!"