"Xe cộ gì mà tai nạn, hệ thống ghi rõ trễ 13 phút!"
"Thẩm thiếu gia giờ cũng bày trò ăn vạ à?"
"Không kiện thì thôi, quỳ xuống xin lỗi cái coi như xong!"
"Mau quỳ xuống đi?"
Thẩm Mục Ngôn cúi đầu, liên tục xin lỗi, như một cây bạch dương nhỏ đáng thương giữa bão tuyết.
Tôi tức đến mức bật dậy.
Dám bắt nạt chim hoàng yến tiền nhiệm của tôi hả?!
Không thể tha thứ!
Tôi nhắn ngay: 【Khi nào vậy?!】
Hội chị em: 【Vừa nãy thôi, ngay khu bên nhà mày đó!】
Tôi túm ngay cái túi xách, bụp bụp bụp chạy đi.
Đến nơi, cảnh bắt nạt vẫn đang diễn ra!
Trời quang mây tạnh mà không ai ra can hả?!
Tôi hét lớn:
"DỪNG LẠI NGAY!"
Đám công tử ngoảnh lại nhìn tôi, tôi móc nguyên xấp tiền ném xuống:
"Rồi rồi, giao trễ mấy phút thì sao hả?"
"Không biết anh ấy là người của tôi à? Giận dỗi tôi nên mới đi giao hàng, tới lượt mấy người bắt nạt?"
"Đây, tiền đồ ăn + tiền boa, không muốn lên hot search thì biến giùm!"
Đám kia ban đầu còn cười khẩy.
Thấy mặt tôi, đứa nào đứa nấy đều khựng lại.
Dù công ty ba tôi không to nhất, nhưng má tôi là hồng tam đại chuẩn chỉnh, ai trong giới dám dây vào tôi?
Bọn nó lấm lét thì thầm gì đó, rồi ấm ức bỏ đi.
Thẩm Mục Ngôn vẫn đứng đó, như một cây bạch dương rách quần mà đầy kiêu hãnh.
Tôi thương xót vuốt mặt anh, lau vết bẩn.
"Anh xem anh kìa, không ở nhà với tôi cho ngon, ra ngoài bị bắt nạt như thế…"
Anh mím môi không nói.
Tôi mới nhìn thấy vết rách nơi quần có dính máu.
Tôi hốt hoảng định chạm vào, anh lại rụt mạnh người, hít một hơi.
Tôi hoảng:
"Đau lắm hả?"
Anh gật, rồi lại lắc.
Giọng nghẹn ngào:
"Em quan tâm sao?"
Tôi giải thích:
"Tôi quan tâm chứ! Tôi chạy tới đây cứu anh mà, không phải đã đủ thành ý rồi sao?"
"Cho tôi xem vết thương đi, nghiêm trọng không?"
Anh vẫn không cho tôi chạm, cổ cứng đờ:
"Tôi chẳng phải món đồ chơi của em sao? Rách hỏng thì đổi cái mới, nhìn làm gì."
Lúc nói mặt lạnh như tiền, nhưng giọng lại ẩn chứa sự ấm ức như đứa trẻ bị bỏ rơi.
Tôi vội vã dỗ:
"Không phải đâu! Tôi đã nói nuôi anh là sẽ có trách nhiệm! Đừng giao đồ nữa, về nhà với tôi nha?"
Thẩm Mục Ngôn mím môi, ánh mắt dần dần ánh lên uất ức:
"Về nhà với em rồi, ai ra giá cao hơn, em lại muốn bán tôi."
Rõ là chuyện hôm qua vẫn là cái gai trong lòng anh.
Tôi càng xót:
"Anh tin tôi đi, dù người ta trả tôi MƯỜI TỶ, tôi cũng KHÔNG BÁN ANH!"
Anh chớp mắt:
"Thật không?"
"Thật!"
9
Thẩm Mục Ngôn lề mề theo tôi về nhà.
Tôi chợt nhớ ra điều gì, vội quay đầu dặn dò:
"Đúng rồi, Thẩm Mục Ngôn."
"Dù là tôi chủ động gọi anh về, nhưng… nhưng anh vẫn là chim hoàng yến của tôi đấy nhé. Nhiệm vụ của anh không được thay đổi đâu…"
Rõ ràng tôi là người chi tiền, mà nói đến đoạn này lại thấy… chột dạ vô cùng.
Thẩm Mục Ngôn chỉ yên lặng nhìn tôi, rồi gật đầu ngoan ngoãn:
"Được."
Ngoan đến mức khiến tôi có chút ngẩn ngơ, liền nhỏ giọng đề nghị:
"Vậy ở nhà thì… cởi áo ra trước đi nha…"
Anh ngớ người.
Phản ứng lại rất nhanh, trừng mắt nhìn tôi đầy bực bội, nhưng vẫn âm thầm cởi áo.
"Thế này được chưa?
"Được rồi, được rồi!" – tôi gật đầu lia lịa.
"À, còn cái quần…"
Tôi vừa mở miệng nhắc thì thấy Thẩm Mục Ngôn đã nửa nằm trên sofa, nhanh nhẹn cởi cái quần shipper tả tơi, thay vào cái quần short xám, rồi ngẩng đầu nhìn tôi:
"Gì cơ?"
Trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh… "phập phồng" lúc nãy.
Nhớ lại một số khoảnh khắc "nóng bỏng", mặt tôi đỏ bừng, ấp úng:
"Không… không có gì, ừm… tôi đi lấy hộp thuốc…"
Lúc chưa chạm vào thì không biết, hóa ra sức chịu đau của Thẩm Mục Ngôn tệ đến vậy.
Đầu gối anh bị trầy hai chỗ do ngã xe. Tôi vừa chạm vào đã nghe anh rít lên "xì" một tiếng.
Tôi đành phải nhẹ nhàng bôi thuốc, rồi còn phải thổi thổi cho đỡ rát thì anh mới im lặng chịu trận.
Thu dọn hộp thuốc xong, tôi không nhịn được mà lẩm bẩm:
"Không phải… rốt cuộc ai mới là chim hoàng yến vậy?"
Anh vô tội nói:
"Chẳng phải là tôi đang ở nhà, cởi trần làm việc đây sao?"
Tôi cứng họng.