Bẫy Ngược - 1

Đêm trước khi Bạch Nguyệt Quang của Phó Cảnh Thâm trở về.
 
Để giữ thể diện, không bị đá ra khỏi nhà, tôi cố tình dùng tài khoản phụ nhắn tin cho chính mình.
 
【Chị ơi, chị lâu lắm rồi không đến, em nhớ chị quá!】
 
【Chị ơi, khi nào chị mới ly hôn với ông già đó, em đợi chị lâu lắm rồi!】
 
【Chị ơi, chị nhẫn tâm để em làm kẻ thứ ba cả đời sao?】
 
Tôi nghĩ rằng nếu Phó Cảnh Thâm thấy những tin nhắn này, anh ta sẽ nổi trận lôi đình.
 
Sau đó hai chúng tôi sẽ cãi nhau, rồi tức giận mà chia tay.
 
Nhưng không, anh ta chẳng hề nổi giận.
 
Thậm chí còn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh như thể chẳng có gì xảy ra.
 
Khi tôi còn đang ngơ ngác, tài khoản phụ bỗng nhận được một lời mời kết bạn.
 
Tin nhắn đính kèm: “Đàn ông với nhau, đừng tưởng tôi không nhìn ra trò vặt của cậu.”
 
Tôi chết lặng.
 
1
 
Tin nhắn cứ dồn dập gửi đến, điện thoại rung liên tục.
 
Tôi cố ý nâng điện thoại lên, chậm rãi xóa từng tin nhắn có chữ “chị”.
 
“Lệnh Nhiễm.”
 
Giọng nói trầm thấp vang lên, hơi thở phía trên tôi bỗng trở nên nặng nề.
 
Tôi bị Phó Cảnh Thâm bế lên, nhẹ nhàng đặt xuống giường ở phía bên kia.
 
“Tôi phải làm việc, ra ngoài đi.”
 
Anh ta nói dứt khoát, vô tình, cứ như người đã giữ chặt tôi vài tiếng trước không phải là anh ta vậy.
 
Tôi đã quá quen với cái kiểu lên giường như hổ vồ mồi, xuống giường thì lạnh nhạt như băng của anh ta rồi.
 
Cầm lấy khăn tắm che đi những dấu vết trên người, tôi bước xuống giường.
 
Đi được nửa chừng, tôi dừng lại.
 
“Sếp ơi, có thưởng không?” Tôi hỏi.
 
Phó Cảnh Thâm nghiêm túc chỉnh lại khăn tắm đang lỏng lẻo trên người tôi, cột chặt hơn.
 
Trong mắt anh ta ánh lên tia cười thoáng qua, giọng vẫn còn chút khàn khàn: “Trong phòng em.”
 
“Cảm ơn sếp!”
 
Lần này là lần đầu tiên chúng tôi gặp lại nhau sau một tháng.
 
Phó Cảnh Thâm dạo này rất bận, bận đến mức khác thường.
 
Có lẽ vì Bạch Nguyệt Quang của anh ta sắp trở về.
 
2
 
Tôi là một con chim hoàng yến được Phó Cảnh Thâm bao nuôi, bị ràng buộc bởi một bản hợp đồng hôn nhân.
 
Ngày nào cũng dậy từ tám giờ sáng đi làm, tháng nào cũng nhận đủ tiền thưởng chuyên cần.
 
Nhưng chim hoàng yến, dù sao cũng chỉ là con chim bị nhốt trong lồng.
 
Làm sao so sánh được với người mà anh ta đã thương nhớ suốt tám năm?
 
Muốn rời đi một cách thể diện, tôi lập một tài khoản phụ, nhắn tin cho tài khoản chính của mình.
 
【Chị ơi, hôm nay là ngày tập luyện!】
 
【Ảnh cơ bụng.jpg】
 
【Chị ơi, hôm nay chị có đến tìm em không? Em ngoan ngoãn chờ chị nè!】
 
【Ảnh vừa tắm xong.jpg】
 
【Chị nhìn nè! Hôm nay em gặp một chú cún con dễ thương lắm.】
 
【Ảnh vuốt chó nhưng thực ra là khoe tay thon dài.jpg】
 
【Sáng ngủ dậy tự nhiên nổi mụn khóc khóc.】
 
【Chọn góc chụp che mặt bằng ánh nắng, ảnh mỹ nhân vừa ngủ dậy.jpg】
 
 
Tôi cố tình đăng tin nhắn vào những thời điểm khác nhau, chọn góc chụp sao cho Phó Cảnh Thâm dễ nhìn thấy.
 
Thế nhưng, anh ta không có bất kỳ phản ứng nào.
 
Dù tôi có dí thẳng điện thoại vào mặt anh ta.
 
Chỉ là dạo gần đây, khí áp quanh anh ta càng ngày càng thấp.
 
Mỗi lần chạm vào tôi, lực tay cũng ngày càng mạnh hơn.
 
Đèn trong thư phòng vẫn sáng.
 
Sau khi chân run rẩy bước ra khỏi đó, tôi rót cho mình một ly nước mật ong để dịu cổ họng.
 
Chắc là anh ta không quan tâm thật.
 
Nên dù tôi có lén lút qua lại với ai khác, anh ta cũng nhịn được.
 
Dù sao thì, người phụ nữ thực sự của anh ta sắp trở về rồi.
 
Còn giữ lại một con chim hoàng yến thế thân để làm gì?
 
3
 
Sáng hôm sau, Phó Cảnh Thâm vội vã rời khỏi nhà.
 
Là đi đón Bạch Nguyệt Quang ở sân bay chứ gì nữa.
 
Khi tôi còn mơ màng trong chăn, bỗng bị một bàn tay kéo ra ngoài.
 
Phó Cảnh Thâm đã chỉnh tề áo quần, một tay cầm điện thoại, đang nói chuyện.
 
Tay còn lại đưa cho tôi một chiếc cà vạt màu đỏ rượu vang.
 
Anh ta hơi ngẩng đầu, ánh mắt ra hiệu bảo tôi giúp anh thắt cà vạt.
 
Lần đầu tiên tôi thấy anh ta dùng màu cà vạt này.
 
Tôi thành thạo thắt một nút Windsor nửa.
 
Bỗng nhiên nghĩ đến chuyện, kỹ thuật thắt cà vạt này là do chính Phó Cảnh Thâm dạy tôi lúc mới được bao nuôi.
 
Khi đó, anh ta đứng trước mặt tôi, ánh mắt tập trung nhìn vào đôi tay đan vào nhau của chúng tôi, dạy tôi cách thắt nút Windsor, phù hợp với kiểu vest nào, dùng cho những dịp ra sao.
 
Tôi lắc đầu, chỉ muốn quay về giường ngủ tiếp.
 
Nhưng điện thoại trên bàn bỗng rung liên tục.
 
Tưởng rằng Phó Cảnh Thâm quên tài liệu gì đó, tôi tiện tay mở ra.
 
Rồi chết lặng.
 
Một loạt lời mời kết bạn nhảy ra, tất cả đều đến từ một người.
 
【Đàn ông với nhau, đừng tưởng tôi không nhìn ra trò vặt của cậu.】
 
【Làm người phải có giới hạn, cậu nghĩ việc chen chân vào hôn nhân của người khác là đúng sao?】
 
【?】
 
【Trả lời đi.】
 
Nhìn ba chữ tên thật làm nickname của người gửi, tôi thử nhắn lại.
 
【Phó Cảnh Thâm?】
 
【Đã biết rồi thì tránh xa gia đình người khác ra.】
 
【Lệnh Nhiễm còn nhỏ, hai người không hợp nhau, từ nay không cần liên lạc nữa.】
 
Lời lẽ thẳng thắn, mang theo thái độ của một kẻ bề trên tự cho mình là đúng.
 
Làm tôi bất giác nhớ đến bộ dạng của anh ta khi đè lên tôi, giữ chặt eo tôi, giọng khàn đặc bảo tôi “mở rộng ra chút”.
 
Rõ ràng là đắm chìm, nhưng ngoài mặt lại lạnh nhạt, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể rút lui. 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo