Bẫy Ngược - 2

Nổi cơn tức, tôi nhắn lại một câu:
 
【Không được yêu mới là kẻ thứ ba. Chị ấy thích kiểu như tôi đấy, hay là anh nhường vị trí đi?】
 
Đầu bên kia im lặng hồi lâu, không trả lời.
 
4
 
Nhưng hai ngày trôi qua, Phó Cảnh Thâm vẫn chẳng có động tĩnh gì.
 
Muốn châm thêm dầu vào lửa, tôi dùng tài khoản phụ đăng mấy dòng trạng thái đầy ẩn ý.
 
【Hôm nay gặp chị rồi nè!】
 
Kèm theo ảnh hai bàn tay đan vào nhau.
 
【Chị cũng nói nhớ tôi nữa! Vui quá!】
 
Kèm ảnh chụp màn hình tin nhắn với nội dung ám muội.
 
Thậm chí còn lấy ảnh phòng khách sạn trên mạng, đăng lên.
 
Nhưng Phó Cảnh Thâm lại hoàn toàn bất động, như thể chẳng hề nhìn thấy.
 
Thế là tôi cố tình đến địa điểm hẹn hò nổi tiếng trong trường.
 
Chụp ảnh check-in kèm tên địa điểm, đăng ảnh hai bàn tay tạo hình trái tim.
 
Trong lòng nghĩ lần này thì chắc chắn rồi, Phó Cảnh Thâm sẽ phải chủ động hủy hợp đồng trước.
 
Đang vui vẻ cảm ơn đàn em vì đã giúp mình đóng kịch, đưa cô ấy ly trà sữa.
 
Bỗng nghe thấy tiếng cười không chút che giấu phía sau lưng.
 
Quay đầu lại, Phó Cảnh Thâm đứng đó, ngược sáng, sắc mặt bình tĩnh.
 
Anh ta cố ý hỏi: “Định ‘come out’ với tôi à?”
 
Không đợi tôi trả lời, anh ta tiến đến, nắm lấy tay tôi, vừa nghịch ngợm vừa kéo tôi về phía rừng cây nhỏ bên cạnh.
 
Ký ức cuối cùng của tôi là đôi môi hơi khô ráp của anh ta.
 
Và câu nói thấp giọng bên tai: “Xin lỗi, nhưng tôi không chấp nhận chế độ một vợ một chồng của em.”
 
5
 
Ký ức chợt dừng lại.
 
Tôi quăng điện thoại xuống, bắt đầu suy nghĩ về con đường sắp tới của mình.
 
Còn chưa kịp nghĩ thông suốt, chuông cửa vang lên.
 
Trên màn hình camera hiện ra một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng ngoài cửa.
 
“Cảnh Thâm, em về rồi!”
 
Cô ấy bước vào, nhìn quanh một lượt, không thấy Phó Cảnh Thâm đâu thì tự nhiên ngồi xuống.
 
“Rót cho tôi ly nước, cảm ơn.”
 
Giọng điệu đầy tự tin, dáng vẻ lại tinh tế xinh đẹp, là kiểu hoa hồng được vun trồng bằng tiền bạc và tri thức.
 
“Cảnh Thâm không thích người lạ ở trong nhà quá lâu. Dọn dẹp xong cô có thể đi rồi.”
 
Cô ấy nghĩ tôi là giúp việc ở đây.
 
Chỉ là ngay khi lời vừa dứt, ánh mắt cô ấy bỗng dừng lại trên chiếc gối ôm hình mèo trừu tượng đặt trên sofa.
 
Như thể cuối cùng cũng phát hiện ra rằng sau tám năm xa cách, căn nhà này đã có nhiều thay đổi.
 
Những chiếc lót ly hình bông hoa.
 
Tấm thảm lông mềm mại màu sáng.
 
Cả ánh nắng ấm áp len lỏi phủ lên mọi thứ…
 
Cô ấy chậm rãi đứng dậy, chăm chú quan sát từng chi tiết nhỏ, sắc mặt dần trở nên lạnh lùng.
 
Vẻ dịu dàng lịch sự ban đầu biến mất.
 
Bây giờ, cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét, như đang đánh giá người phụ nữ xa lạ đứng trong nhà Phó Cảnh Thâm với bộ đồ ngủ.
 
“Chào cô, tôi là bạn gái cũ của Cảnh Thâm, Cố Dao.”
 
Cô ấy đưa tay ra, rồi bổ sung: “Mới du học từ Đức về.”
 
Ai cũng biết rằng Phó Cảnh Thâm có một Bạch Nguyệt Quang du học ở Đức.
 
Người đã rời đi sau vụ tai nạn xe của mẹ anh ta.
 
Người được anh ta mong nhớ, khắc ghi trong tim suốt tám năm dài.
 
Vị trí “Phu nhân Phó” bị bỏ trống bao lâu nay, cũng chỉ có thể là của cô ấy.
 
“Chào cô, tôi là Lệnh Nhiễm.”
 
Cố Dao nhanh chóng rút tay lại trước khi tôi kịp bắt.
 
“Rời khỏi sớm đi. Đây không phải là nơi cô có tư cách ở lại.”
 
Cô ấy đứng dậy, thong dong rời đi.
 
Ngay trước mặt tôi, cô ấy bấm số gọi cho Phó Cảnh Thâm.
 
Điện thoại vừa đổ chuông đã lập tức được bắt máy.
 
“Cảnh Thâm, em đang đến công ty anh đây. Cùng ăn bữa trưa nhé…”
 
Dứt lời, cô ấy tao nhã bước ra ngoài, chỉ để lại tôi đứng đó, cầm điện thoại tính toán lại số tiền tiết kiệm của mình.
 
Ba năm bên cạnh Phó Cảnh Thâm, đúng là tôi đã tích góp được một khoản không nhỏ.
 
Nếu cố gắng thêm chút nữa, có lẽ sẽ đủ rồi.
 
Ban đầu, tôi cũng chỉ vì tiền mà đến.
 
Nhưng Phó Cảnh Thâm luôn hào phóng với mọi thứ.
 
Tôi chỉ tham lam một chút mà thôi.
 
Mơ lâu rồi, cũng đến lúc tỉnh lại rồi.
 
6
 
Đêm hôm đó, Phó Cảnh Thâm về nhà, người nồng nặc mùi rượu.
 
Anh ta ngồi xuống sofa, ngay ngắn nghiêm túc, dù có uống say cũng vẫn giữ dáng vẻ chỉnh tề.
 
Tôi bước tới, giúp anh ta cởi cà vạt, đưa một ly nước chanh.
 
Nhưng ngay lập tức bị kéo ngã vào lòng anh ta.
 
Tay tôi bị nhét vào một chiếc hộp dài tinh xảo.
 
Là một sợi dây chuyền đắt tiền.
 
“Quà hôm nay.”
 
Phó Cảnh Thâm luôn tuân thủ quy tắc kỳ lạ này.
 
Mỗi lần về nhà đều mang theo quà, vì chim hoàng yến thích đồ xa xỉ.
 
Bình thường tôi sẽ trêu anh ta: “Chủ nhân đi săn về rồi, mau cho tôi quà đi!”
 
Khi có quà, tôi sẽ cười hì hì khen anh ta hào phóng.
 
Khi không có, anh ta sẽ cầm điện thoại, mặt nghiêm túc, chuyển khoản ngay lập tức.
 
Thật lòng mà nói, có lẽ điều tôi thích nhất ở Phó Cảnh Thâm chính là điểm này.
 
Bây giờ, ngoài mùi rượu nhàn nhạt, trên người anh ta còn có cả mùi nước hoa nữ quen thuộc.
 
Là của Cố Dao.
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo