Cuối cùng, bà dừng lại ở một quầy hàng ven đường, mua cho tôi một phần khoai lang nướng.
Nhưng sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trước cổng trại trẻ mồ côi.
Và từ đó, không bao giờ gặp lại mẹ nữa.
Tôi nỗ lực làm thêm, tự kiếm tiền lo cho việc học.
Vì tôi không muốn trở thành một kẻ như bố, ngu muội, dễ bị lừa vào con đường cờ bạc.
Cũng không muốn giống mẹ, yếu đuối, bị người ta giẫm đạp không thương tiếc.
Nhưng học phí ở Học viện Múa quá cao.
Mỗi lần định từ bỏ, hình ảnh mẹ nhảy múa với nụ cười rạng rỡ lại hiện lên trước mắt tôi.
Thế nên, tôi cứ sống tiếp, dựa vào chút hơi tàn của một giấc mơ xa vời.
Cũng vào thời điểm đó, tôi gặp Phó Cảnh Thâm.
Lúc đó, bạn cùng phòng của tôi – Tiểu Giai – ném thứ gì đó lên bàn, giọng châm biếm.
“Đi tìm một công việc ca đêm đi, đến hội quán Hàn Giang ấy.”
Cô ấy nhếch mép, “Đỡ làm ồn ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi.”
Tiểu Giai là một người tốt, cô ấy cho tôi ở cùng, trả nhiều hơn phần tiền thuê nhà.
Nhưng cô ấy nói rằng mình vừa bị cắt giảm lương.
Cứ tiếp tục như vậy, chúng tôi sẽ không thể trả nổi tiền thuê nhà nữa.
Chủ nhà sẽ đuổi chúng tôi ra ngoài.
Tôi thích Tiểu Giai, không muốn cả hai bị đẩy ra đường.
Thế là tôi nghe lời cô ấy, đến hội quán Hàn Giang.
Vì lớn lên trong hoàn cảnh phải cẩn thận dè chừng, tôi rất giỏi quan sát sắc mặt người khác.
Luôn có thể pha đúng loại rượu theo sở thích của từng vị khách.
Đêm đầu tiên đi làm, tôi kiếm được rất nhiều tiền.
Chỉ là cách khách trả tiền có chút kỳ quặc.
Họ nhét cả xấp tiền dưới đáy chai rượu.
Bảo rằng chỉ cần uống hết, tôi có thể lấy tiền.
Lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy nhiều tiền đến thế.
Không đếm có bao nhiêu chai, tôi uống sạch.
Tiểu Giai bảo tôi nồng nặc mùi rượu.
Tôi ra ngoài hành lang đứng hóng gió cho bớt mùi.
Nhưng có người không vừa mắt tôi.
Bọn họ muốn chuốc say rồi ném tôi vào một phòng bao nào đó.
Nếu may mắn, tôi chỉ phá hỏng bữa tiệc của khách, mất việc.
Nếu xui xẻo, sẽ chẳng ai quan tâm đến sống chết của một đứa trẻ mồ côi.
Bọn họ giữ chặt tôi, ép tôi uống rượu.
Tôi đập vỡ chai thủy tinh, đánh trả bọn họ một trận.
Bọn họ làm tôi đau.
Tôi nhốt họ vào nhà vệ sinh.
Ra ngoài, tôi vô tình va vào ai đó, cúi người xin lỗi.
Đối phương nhắc tôi rằng trên mặt có vết máu.
Tôi nhìn vào mắt anh ta, thấy trong đó phản chiếu gương mặt mình với vệt đỏ chói lóa.
“Cảm ơn ngài.” Tôi nói, giơ tay lau đi vết máu.
Sau đó, tôi gặp lại người đó trong phòng bao.
Sắc bén.
Lạnh lùng.
Tôi bị một vị khách đẩy về phía anh ta, gần như dán sát lên người anh ta.
“Cảnh Thâm à, đừng mãi treo cổ trên một cái cây nữa. Còn có hàng ngon đây mà.”
Tôi nhìn thấy rõ sự chán ghét và khó chịu trong mắt anh ta.
Vậy nên tôi lập tức cẩn thận tránh đi.
Chỉ lặng lẽ rót rượu cho anh ta.
“Lão Vương à, ông đừng có đem loại hàng nào cũng nhét vào chỗ Tiểu Phó nữa. Cậu ấy làm sao mà ưa nổi loại này chứ.”
Ghế sofa thấp ngang bằng với bàn rượu.
Tôi quỳ trên sàn nhà lạnh lẽo, cẩn thận rót đầy ly cho họ.
Động tác thành thạo cắt điếu xì gà, đưa lên.
Nghe những lời này, tôi cười theo.
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Những người ở đây đều là thần tiên sống trên trời.
Tôi chỉ là một nhân viên pha chế nhỏ bé.
Nhân viên pha chế thì làm sao xứng đáng đứng cạnh thần tiên.
Khách rất hài lòng, bật cười lớn, đưa tay véo mặt tôi.
“Miệng lưỡi cũng dẻo đấy.”
Có lẽ thấy cảm giác không tệ, lực tay anh ta bất giác mạnh hơn.
Tôi bị véo đến mức chu môi lên.
Anh ta nhìn tôi chăm chú một lúc lâu, rồi mới rời mắt đi.
Buổi sáng sau khi tan làm, tôi siết chặt số tiền mặt trong tay, vội vàng về nhà.
Tiểu Giai vui mừng, ôm chầm lấy tôi.
“Tớ đã nói mà! Cậu nhất định sẽ kiếm được tiền!”
Tôi cũng ôm chặt lại, vòng tay của cô ấy thật ấm áp.
Nhưng ngay sau đó, cô ấy đột nhiên đẩy tôi ra, lạnh nhạt nói.
“Đi tắm đi, người cậu toàn mùi rượu.”
“Còn nữa, đừng có để quần áo của cậu lẫn với đồ của tớ!” Cô ấy bổ sung.
Sau khi dọn dẹp xong, quản lý gọi điện cho tôi.
“Tiểu Lệnh à, tối nay nhớ đến nhé, có khách VIP đấy! Họ chỉ đích danh em!”
Tôi không biết “khách VIP” nghĩa là gì.
Tôi chỉ biết điều đó đồng nghĩa với việc tôi sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Tôi phấn khích định chạy đi báo với Tiểu Giai.
Nhưng trước khi bước vào phòng, tôi chợt nghe thấy giọng cô ấy cùng một người khác bên trong.
“Ai mà biết nó kiếm tiền kiểu gì. Mới ôm một cái đã thấy ghê rồi, không chừng có bệnh truyền nhiễm cũng nên!”
“Tớ thấy con bé đó có vấn đề đấy. Kiếm được bao nhiêu tiền đều đưa hết cho tớ.”
“Bảo tớ đi đóng tiền nhà, ha ha ha, nó thật sự tin à!”
“Cậu xem, sai bảo kiểu gì nó cũng không phản kháng.”
“Cũng đúng thôi, trẻ mồ côi mà. Chỉ cần bố thí cho chút tình thương là nó sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”