Bẫy Ngược - 4

Cứ kiên quyết đòi đích thân đến đón tôi mỗi ngày trong suốt một tuần.
 
Sau đó vì quá bận rộn nên đổi thành để tài xế đi thay.
 
Điện thoại lại sáng lên, là tin nhắn khiêu khích của Cố Dao.
 
“Tôi có cả đống cách khiến cô thân bại danh liệt.”
 
Tôi bật cười nhẹ, quả nhiên mọi chuyện trên mạng không thoát khỏi bàn tay cô ta.
 
Tất nhiên, tôi cũng không quên chụp lại tin nhắn này làm bằng chứng.
 
Sau đó, tôi bấm số gọi cho luật sư Mạnh.
 
Đội ngũ pháp lý của Phó Cảnh Thâm luôn theo sát những tin tức liên quan đến tập đoàn Phó thị.
 
Đặc biệt là những chuyện dính dáng đến anh ta.
 
9
 
Ba ngày sau, Cố Dao hẹn tôi gặp mặt.
 
Địa điểm mà cô ta chọn là một nơi tôi không hề xa lạ.
 
“Thấy quen không?” Cô ta nhếch môi cười, ngồi xuống một góc trong phòng bao rộng lớn.
 
Đây là phòng giải trí chuyên dùng cho những buổi tụ tập đông người, có đủ mọi loại hình vui chơi, được tính phí theo giờ.
 
Chỉ riêng việc đặt trước căn phòng này đã cần có địa vị xã hội và tài chính tương xứng.
 
Bây giờ chỉ có hai chúng tôi, quả là xa xỉ.
 
“Cô muốn nói gì?” Tôi đi thẳng vào vấn đề.
 
Cố Dao nhấp một ngụm rượu, khẽ nâng cằm ra hiệu.
 
Cửa phòng bao lập tức bị đẩy ra.
 
Vài người đàn ông bước vào.
 
“Có vẻ như cô chẳng để tâm chuyện trên mạng nhỉ? Vậy còn chuyện này thì sao?”
 
“Đứng đực ra đó làm gì? Chẳng phải trước đây cô cũng làm mấy việc này à? Rót rượu đi.”
 
“Phục vụ cho tốt, tiền chắc chắn không ít hơn bên ngoài đâu.”
 
Ánh đèn mờ ảo hắt lên những gương mặt đầy ý đồ, tiếng nhạc nền khe khẽ vang lên trong không gian.
 
Những kẻ xung quanh tôi bật cười nhạo báng.
 
“Chỉ nhìn ảnh trên mạng đã thấy ngon rồi, ngoài đời còn đỉnh hơn nữa nha.”
 
“Lại đây ngồi đi, em gái.”
 
Hai người đàn ông đứng phía sau đè chặt vai tôi, không cho tôi giãy giụa.
 
Tôi vùng vẫy dữ dội, nhân lúc sơ hở, vung tay tát Cố Dao hai cái thật mạnh.
 
Cô ta tức giận đến đỏ mặt, đứng bật dậy định trả đũa.
 
“Đồ ngu, cô có biết mình chỉ đang bị lợi dụng không?”
 
Cố Dao sững người, sau đó giơ tay lên định tát.
 
“Người đứng sau cô chỉ đẩy cô ra làm kẻ chịu trận, cô không nghĩ xem vì sao à?”
 
Cố Dao từ từ hạ tay xuống.
 
“Nhưng tôi không còn đường lui nữa rồi!”
 
Cô ta bất ngờ siết chặt cổ tôi.
 
“Chỉ khi hủy diệt cô! Chỉ cần cô biến mất…
 
“Tôi mới có cơ hội trở thành người của nhà Phó!”
 
Ánh mắt cô ta gần như phát điên.
 
Mấy gã đàn ông đang giữ tôi cũng bị dọa sợ, vô thức buông tay, nhanh chóng lùi lại.
 
“Nhà Phó? Nhà Phó đó á? Thôi xong, té nhanh!”
 
“Phó Cảnh Thâm? Cái tên điên đó sao?!”
 
Tôi bỏ qua bàn tay đang ngày càng siết chặt trên cổ.
 
Nhìn thẳng vào mắt Cố Dao, nhẹ giọng nói:
 
“Cô có biết tôi có thiết bị định vị trên người không?”
 
“Cái gì…” Cố Dao sững sờ, sắc mặt thay đổi, “Ai cho cô…”
 
Giữa chừng, cô ta bỗng cứng đờ như bị bóp nghẹn.
 
Đôi mắt trợn to nhìn chằm chằm về phía cửa.
 
Tôi không cần quay lại cũng biết.
 
Phó Cảnh Thâm đã đến.
 
Thế giới bên ngoài đều biết anh ta có một Bạch Nguyệt Quang.
 
Cũng biết anh ta bao nuôi một tình nhân nhỏ.
 
Nhưng anh ta chưa từng công khai đưa tình nhân kia xuất hiện.
 
“Đã có ngọc quý ở trước, đương nhiên sẽ không dắt theo một thứ không đáng giá lên sân khấu.”
 
Mọi người đều nói như vậy.
 
Chỉ có tôi biết.
 
Phó Cảnh Thâm có bệnh.
 
Camera giám sát khắp nơi trong nhà.
 
Thiết bị định vị trong điện thoại của tôi.
 
Thậm chí là chiếc dây chuyền mà đêm đó anh ta tự tay đeo lên cổ tôi.
 
Phó Cảnh Thâm không cho phép bất cứ thứ gì thuộc về mình thoát khỏi tầm kiểm soát.
 
Nhìn gương mặt trắng bệch của Cố Dao, tôi mỉm cười dịu dàng.
 
Nhấc tay, chỉ vào sợi dây chuyền trên cổ.
 
Giọng điệu thản nhiên bổ sung:
 
“Ở đây còn có cả camera siêu nhỏ nữa đấy.”
 
Vốn định chế nhạo cô ta thêm vài câu.
 
Nhưng Phó Cảnh Thâm đã nhanh chóng kéo tôi đứng dậy.
 
Anh ta liếc nhìn tôi một cái, đôi mắt hơi cong lên, ánh lên một chút thích thú.
 
“Không tệ.” Anh ta nói, giọng điệu đầy ẩn ý.
 
Ánh mắt lướt qua vết hằn đỏ trên cổ tôi.
 
“Rất tốt.” Anh ta lại nói.
 
Nhìn sắc mặt có vẻ không ổn định của anh ta, tôi ngoan ngoãn im lặng, theo anh ta lên xe.
 
Cửa kính xe ngăn cách thế giới bên ngoài.
 
Tôi thấy Cố Dao và những người kia bị dẫn đi.
 
Phó Cảnh Thâm từ hàng ghế sau lấy ra một túi nhựa, đưa cho tôi.
 
“Nếm thử đi.”
 
Bên trong là một phần khoai lang nướng.
 
Vẫn còn bốc hơi nóng, đã được cắt đôi, mở ra.
 
Trên bề mặt rắc một lớp kem tươi mỏng.
 
Trên lớp kem là những miếng trái cây cắt nhỏ.
 
Cuối cùng phủ thêm một ít vụn bánh Oreo.
 
Trong ký ức của tôi, đây là lần thứ hai tôi được ăn món khoai lang nướng đẹp mắt như thế này.
 
10
 
Lần đầu tiên là mẹ mua cho tôi.
 
Bình thường chúng tôi không nỡ bỏ tiền ra mua những thứ này.
 
Nhưng hôm đó là sinh nhật tôi.
 
Mẹ phá lệ mua cho tôi một bộ váy thật đẹp, dẫn tôi đi ăn những món ngon.
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo