1.
Ngày thứ 32 sau đám cưới.
Bạn thân gửi tôi liền lúc mười video "nửa kín nửa hở".
Nhìn hàng dài cơ bụng lấp ló trong màn hình, tôi nuốt nước miếng ừng ực.
“Này, thân hình tụi này so với chồng cậu – anh cảnh sát đẹp trai kia thế nào?”
Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà, mắt tròn mắt dẹt:
“Chưa từng thấy ảnh cởi áo…”
Cô ấy sốc toàn tập: “Không đùa đấy chứ? Không ra tay sớm là súng của anh ta gỉ mất!”
Tôi cũng muốn lắm chứ, vì thật ra tôi thèm ảnh từ lâu rồi.
Tôi quen Trần Cạnh Tiêu qua một buổi xem mắt.
Ngay lần đầu gặp, tôi đã đổ cái gầm.
Bộ cảnh phục ôm gọn bờ vai rộng, eo thon, chân dài miên man, cộng thêm gương mặt sắc lạnh đầy khí chất ,vừa đẹp trai vừa ngầu lòi — anh ta chính là hiện thân của hormone biết đi.
“Hoa tiểu thư có ngại công việc cảnh sát bận rộn không?”
“Không ngại, không ngại đâu ạ!”
Tôi vừa nuốt nước bọt vừa gật đầu như gà mổ thóc.
Bận thì đã sao? Tôi thích đàn ông có chí hướng!
Nhưng về sau tôi mới hiểu, “bận” của anh ấy nghĩa là khiến tôi hóa hòn vọng phu.
Ngày cưới đầu tiên, còn chưa kịp hôn môi thì anh đã bật dậy nghe điện thoại:
“Nhiệm vụ khẩn, phải đi bắt người.”
Tôi vò đầu bứt tóc đợi cả đêm, đến sáng thì... dì cả tới sớm hơn cả chồng.
Từ đó về sau, Trần Cạnh Tiêu hoặc là đang bắt người, hoặc là trên đường đi bắt người.
Tôi đi ngủ thì anh vừa về, tôi tỉnh dậy thì anh lại đi mất.
Tôi hay cáu mỗi sáng, sợ làm phiền nên anh toàn lẳng lặng ngủ ở phòng khách.
Một tháng sau kết hôn, mối quan hệ của chúng tôi chẳng khác nào... bạn chat mạng lâu ngày chưa gặp.
Nhưng tốc độ trả lời tin nhắn của anh thì nhanh đến mức nghi ngờ anh là AI.
(Thứ Hai)
☠ Người sống như đã chết: 【Tối nay anh về không?】
⚔ Quốc phục đệ nhất sát thủ: 【Tối nay phải bắt người, không về. Nhớ khóa cửa.】
☠ Người sống như đã chết: 【Mã nhận hàng: 5210】
⚔ Quốc phục đệ nhất sát thủ: 【Về lấy giúp em.】
(Thứ Ba)
☠ Người sống như đã chết: 【Bắt được người chưa?】
⚔ Quốc phục đệ nhất sát thủ: 【Chạy mất. Đang tiếp tục bắt. Không về. Khóa cửa.】
☠ Người sống như đã chết: 【Mã nhận hàng: 5456】
⚔ Quốc phục đệ nhất sát thủ: 【.】
(Thứ Tư)
☠ Người sống như đã chết: 【Hôm nay có về không?】
⚔ Quốc phục đệ nhất sát thủ: 【Bắt người. Khóa cửa.】
☠ Người sống như đã chết: 【Mã nhận hàng: 5678】
⚔ Quốc phục đệ nhất sát thủ: 【.】
⚔ Quốc phục đệ nhất sát thủ chuyển khoản cho bạn 10,000 tệ, ghi chú: Lương
(Thứ Năm)
☠ Người sống như đã chết: 【?】
⚔ Quốc phục đệ nhất sát thủ: 【.】
☠ Người sống như đã chết: 【Mã nhận hàng: 6785】
⚔ Quốc phục đệ nhất sát thủ: 【.】
Tôi thực sự… cạn lời.
Lan Lăng Vương nổi danh bắt giặc còn chưa chắc bắt giỏi như chồng tôi.
Cảm giác như mình cưới phải một cỗ máy lấy hàng tự động không có cảm xúc vậy.
2.
Tôi ngồi trên giường, tay bóp hai cái mụn vừa mọc trên cằm, cả người nóng bừng bừng như lửa đốt.
Bạn thân gửi cho tôi một video kèm tiêu đề: “Phụ nữ lâu ngày không xx’ sẽ đáng sợ đến mức nào?”
Rồi nhắn thêm một câu cảnh tỉnh:
【Không khai trai sớm, từ gái ngoan thành... mắm muối bây giờ!】
Tiện tay tặng kèm một clip mấy chàng sáu múi dùng cơ bụng mở nắp chai:
“Chị đây đã lôi được mấy hot boy em thích nhất về rồi.”
“Lẹ lên! Chị bao hết!”
Một câu “bao hết”, đủ khiến chút đạo hạnh cuối cùng nơi tôi sụp đổ tan tành.
“Tổ tông nó chứ!”
Tôi giật phăng bộ đồ ngủ, ném thẳng lên giường.
Mặc váy ngắn, áo hai dây, khí thế bừng bừng:
“Đêm nay bà đây muốn làm kẻ ngoài vòng pháp luật!”
Dù vậy, vẫn cẩn thận nhắn tin hỏi chồng một câu:
【Hôm nay anh còn bắt người không?】
Lần này, anh trả lời rất nhanh:
【Bắt】
Tốt quá rồi! Đi bắt người thì sẽ không có thời gian đi bắt gian!
【Okie~ Em đi ngủ trước nha ~】
Tối nay là sinh nhật bạn thân tôi – nhan sắc xinh xắn, lối chơi thì hoang dại.
Cô ấy rủ về một đám nam thần mạng, người người sáu múi, mặt ai cũng như tạc tượng.
Vừa bước vào phòng, đập vào mắt tôi toàn là trai trẻ mặc đồ thiếu vải:
“Chị ơi, chị xinh quá!”
“Chị có bạn trai chưa?”
“Chị muốn em nhảy cho chị xem không?”
“Chị muốn sờ thử cơ bụng không nè?”
Đến khi cậu trai thứ N ôm cơ bụng tiến lại gọi tôi “chị ơi~”, tôi cuối cùng cũng hiểu vì sao Trụ Vương năm xưa sa đọa đến vậy.
“Chị muốn sờ thử không?”
Một cậu “sói con” tóc bạc kéo áo lên, để lộ cơ bụng sáng bóng dưới ánh đèn.
“Dạo này mới luyện thêm đường nhân ngư đó…”
Tôi nuốt nước bọt, định lui ra sau... nhưng ngón tay lại tự tiện vươn về phía trước.
Mẹ nó, phụ nữ bọn tôi vất vả cả ngày, chẳng lẽ không đáng được chiều chuộng thế này à?
Cơ bụng dưới lớp sơ mi lấp ló khiến tôi hoa mắt chóng mặt:
“Sao tay chị run thế?”
Run là phải rồi…
Bàn tay chuyên bắt tội phạm của chồng tôi, lúc này chắc đang đặt trên báng súng.
Còn tay tôi, thì... đặt trên eo của trai nhà người ta.
Giữa lúc tôi đang được một đám “em trai quốc dân” vây quanh gọi “chị ơi” ngọt như rót mật, lòng nở hoa như đón xuân sang…
RẦM! — cửa phòng bị đá văng tung tóe.
“Truy quét tệ nạn! Tất cả ôm đầu ngồi xuống cho tôi!!”