3.
Giọng nói ấy vang lên, quen thuộc đến mức khiến da đầu tôi tê rần.
Ngẩng đầu lên, tôi thấy Trần Cạnh Tiêu đứng sừng sững ở cửa. Áo cảnh phục cài kín tận cổ, thắt lưng da bó sát làm nổi bật vòng eo rắn chắc.
Ánh mắt anh lướt qua chiếc váy hai dây ngắn ngủn tôi đang mặc, yết hầu khẽ động đậy một cách rõ ràng.
Ánh mắt hai người chạm nhau, tôi như bị điện giật, bản năng đưa tay ra sau che chắn:
“Chồng ơi… em… em có thể giải thích…”
“Bọn họ ai cũng gọi, em là người duy nhất không gọi…”
“Em... em còn chưa dám đụng vào đâu, nhìn cũng chẳng dám nhìn kỹ…”
Cậu cảnh sát bên cạnh không nhịn được, phì cười:
“Đội trưởng Trần, đây là bản ghi hình từ camera giám sát...”
Vừa nói, cậu ấy vừa đưa ra một chiếc máy tính bảng.
Tôi chỉ biết há hốc mồm, chết trân nhìn bản thân trong video — đang thèm thuồng nhìn cơ bụng người ta mà nuốt nước miếng lấy nuốt nước miếng để.
Tôi chỉ muốn độn thổ ngay tại chỗ, kiếp sau đầu thai làm bồ nông cũng được, miễn đừng là tôi bây giờ.
Nhưng chưa hết.
Trần Cạnh Tiêu… thế mà lại ấn nút tạm dừng video.
Anh phóng to đoạn tôi suýt chạm vào bụng nam người mẫu.
“Cô Ôn.”
Anh dùng ngón tay gõ nhẹ vào màn hình, nhẫn cưới va vào tạo nên tiếng vang lanh lảnh.
“Động tác này… cô giải thích thế nào?”
Tôi mềm cả chân, suýt nữa quỳ tại chỗ:
“Chồng ơi! Nghe em nói đã! Em… em chỉ đang chiêm ngưỡng nghệ thuật thôi mà…”
Anh nghiến răng, mặt lạnh như băng:
“Áp giải đi.”
Đôi chân dài trong chiếc quần cảnh sát bước tới đầy sát khí, mỗi bước đều như đóng đinh vào tim tôi.
Nhớ lại lần đầu gặp nhau, tôi ngẩn ngơ nhìn anh trong bộ cảnh phục, đầu toàn tưởng tượng mấy cảnh cưỡng chế yêu đương, còng tay, giam giữ… mấy thứ phim màu xưa cũ.
Giờ thì hay rồi, quả báo đến sớm, anh thật sự dùng còng tay bắt tôi đi.
Hân hạnh nhận một vòng tay bạc sáng loáng.
Hu hu hu…
4
Trong phòng thẩm vấn, không khí ngột ngạt đến nghẹt thở.
Trần Cạnh Tiêu cau mày, ánh mắt như dao cạo quét qua chiếc váy hai dây mỏng dính của tôi.
Không nói không rằng, anh cởi phăng áo cảnh phục, trầm mặt khoác lên người tôi
Tôi rút người lại, co ro trên ghế như một con chim cút biết lỗi.
“Họ tên?”
“Vợ anh đây mà…”
“Cộc!” — cây bút sắt nện xuống mặt bàn, vang lên tiếng rắn chắc.
Trần Cạnh Tiêu kéo lỏng cổ áo, giọng trầm hơn:
“Nghiêm túc chút.”
Tôi nhìn yết hầu anh chuyển động mà tim đập như trống trận, lí nhí:
“Ôn Dương…”
“Động cơ phạm tội?”
“Ở nhà một mình suốt ba mươi hai ngày.”
Tôi bắt đầu gõ tay đếm tội… của anh:
“Yêu một người đàn ông chẳng bao giờ về nhà…”
Một góc phòng, cậu cảnh sát đang ghi biên bản bỗng phì cười, cười đến phát ra tiếng ngỗng kêu.
Trần Cạnh Tiêu liếc sang một cái — sát khí bốn phía.
“Khai rõ quá trình phạm tội. Đã làm những gì?”
“Em… em chỉ uống một ly nước trái cây…”
“Cộc!” Anh gõ bàn lần nữa, ánh mắt sắc lẹm:
“Khai man là vi phạm pháp luật.”
“Thì em… có nhảy… một chút…”
“Nhảy thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Thì… có thể lỡ tay chạm vào cơ bụng người ta…”
“Chạm mấy lần?”
“Câu này… liên quan gì tới vụ án?” Tôi nhịn không được phản bác.
Anh siết chặt quai hàm, giọng nghiêm khắc đến không ngờ:
“Mỗi chi tiết đều phải rõ ràng.”
Tôi nuốt nước bọt, cố căng da đầu mà nhớ lại:
“...Hai lần? Ba lần?”
Khuôn mặt Trần Cạnh Tiêu lập tức xanh lét, giọng thấp đến rợn người:
“Chính xác là mấy lần?”
Tôi cụp đầu, lẩm bẩm như tội phạm đầu thú:
“Em sai rồi chồng ơi…”
Ngoài cửa, mấy cảnh sát bám sát cửa sổ hóng hớt, cười hề hề:
“Khụ, đội trưởng Trần, theo quy định thì phải hỏi rõ người bị tình nghi tiếp xúc cụ thể vị trí nào... Cơ bụng trên, giữa hay dưới ấy ạ?”
Trần Cạnh Tiêu lia tới ánh nhìn như tẩm độc:
“Các cậu rảnh quá à?”
“Ơ... Thì là anh dạy bọn em đấy chứ...”
Cả đám vừa cười vừa chạy:
“Tuần trước anh còn nói chứng cứ phải tỉ mỉ tới từng...”
“Đó là truy quét mại dâm!”
“Nhưng chị dâu mới nói là... có chạm vào đường nhân ngư mà~”
Cậu ghi biên bản bên trong cố nhịn cười, len lén lấy điện thoại ra:
“Đội trưởng ơi, cả nhóm hình sự đang bàn tán vụ hôm nay anh phản ứng nhanh như tia chớp, bảo có phải anh dùng hết tốc lực chạy không…”
Trần Cạnh Tiêu lập tức túm gáy cậu ta, lôi ra ngoài như xách mèo.
Ngay khi cánh cửa đóng sập lại, cậu cảnh sát còn thò đầu vào nói với tôi:
“Chị dâu nè, nếu cần ai hỗ trợ ‘thẩm mỹ nghệ thuật cơ bụng’ thì bên đội tụi em...”
“Không muốn tan ca nữa à?”
“Muốn! Muốn chứ ạ! Hai anh chị tiếp tục… thực thi pháp luật nhé!”
Cậu vừa cười vừa chạy mất hút, còn không quên nhắc:
“À mà đội trưởng nhớ ký phần người nhà bảo lãnh để đưa chị dâu về nhà nha!”
Trần Cạnh Tiêu mặt đen như đáy nồi, ký tên như muốn đâm rách giấy.
Rồi anh lặng lẽ cúi xuống, siết chặt lại áo cảnh phục trên người tôi — ấm áp, nặng trĩu, như một kiểu xót xa chẳng nói thành lời.