7.
Chưa đến bao lâu sau, cô bạn thân đã nhảy vào hóng hớt:
“Sao rồi? Chiến sự đêm qua ra sao hả?!”
Tôi nằm nhìn trần nhà, hồn lìa khỏi xác:
“Ba phút… tớ vừa nếm mùi đêm tân hôn, vừa trải qua cảm giác quả phụ…”
Tôi bật dậy, ôm gối rống lên:
“Cái gì mà nam chính bảy lần một đêm?! Toàn là lừa đảo văn học! Bây giờ nhìn truyện ngôn tình, tớ chỉ thấy… Luật Hình Sự!”
Bạn thân tôi cười như bình nước sôi bị bật nắp:
“Ôn Dương à, cưng đúng là số thảm thiệt. Chờ chị đây đặt ngay một em đồ chơi siêu cấp cho. Chịu khó tự lực cánh sinh đi cưng, trông mong ai chi nữa!”
Đúng là chị em tốt, hoạn nạn có nhau.
Tôi khóc không ra nước mắt.
“Nhưng theo kinh nghiệm từng yêu mười tám anh người yêu của chị, chỉ có hai khả năng.”
“Một, ảnh là bắn nhanh…”
“Hai là—”
Cô ấy hạ giọng, cười ranh mãnh:
“Ảnh còn nguyên tem.”
Tôi giật mình nhớ lại ba phút hỗn loạn đêm qua.
Hình như… cái bao ấy, anh ấy còn đeo ngược.
Trời ơi, chẳng lẽ thật sự là lần đầu?
Bạn thân liếc mắt đầy ẩn ý:
“Trinh tiết chính là của hồi môn quý giá nhất của đàn ông đấy em. Chờ đi, sớm muộn cũng có ngày cái giường đó sập dưới thân em!”
Cả đêm ấy, tôi trằn trọc, vật vã, ôm chiếc giường trống không mà thao thức tới sáng.
Cái giường chết tiệt này, sớm muộn cũng bị tôi đập nát!
Sáng dậy, mắt thâm như gấu trúc, tôi nhắn cho anh một câu:
【Anh có về nhà không?】
Chờ đợi cả tiếng đồng hồ mới thấy trả lời:
【Đang đi bắt người.】
Hay lắm.
Không hổ danh là " Quốc phục đệ nhất sát thủ".
Tôi giận đến mức gõ mấy chữ "Ly hôn", định gửi đi thì—
Tin nhắn đến:
【Quốc phục đệ nhất sát thủ đã chuyển cho bạn 10.000 đồng. Ghi chú: Lương】
Tôi cắn răng.
Thôi… tháng sau ly cũng chưa muộn.
Giờ thì xài tiền anh trước đã.
Coi như… phần bồi thường tổn thất tinh thần.
8.
Từ trung tâm thương mại bước ra, tay cầm ly trà sữa, tôi vừa nhâm nhi vừa định quay về.
Vừa quay người, thì nghe thấy phía trước có tiếng một cô gái nức nở:
“Anh là đồ lừa đảo! Có vợ rồi còn dám dây vào tôi?!”
“Tiền tôi anh cũng tiêu, người tôi anh cũng gạt… Anh lấy tiền của tôi nuôi vợ mình, anh còn là người nữa không? Hu hu…”
Tôi lập tức dựng tai lên.
Ui chao, có phốt kìa!
Con người sống, phải biết hóng chuyện mới thú vị.
Không ít người đã đứng xem.
Thậm chí còn có một thanh niên đầu óc hơi linh động đang livestream:
“Ê mày coi nè, thằng này xài tiền bồ nhí nuôi vợ! Cái này xưa nay hiếm đó. Mà nói thiệt, trai đểu mà đẹp trai thật.”
Tôi hí hửng chen lên trước, muốn tận mắt ngắm xem trai đẹp mặt dày ra sao.
Rồi… tôi thấy hắn.
Đứng đơ mất vài giây mới tiêu hóa được hình ảnh đó.
Má ơi… chẳng phải… đó là chồng tui sao?!
Hôm nay mặc đồ thường, tôi suýt thì không nhận ra.
Tôi đi hóng phốt, không ngờ ăn luôn quả dưa đắng của chính mình!
Cơn tức như pháo hoa bắn thẳng lên đầu.
Tốt lắm, tên khốn nhà anh!
Cái gì mà đang đi bắt người?
Hóa ra là đi… ngoại tình?!
Tôi gào lên:
“TRẦN CẢNH TIÊU!!!”
Anh quay lại, rõ ràng là sợ đến trắng mặt.
Vội kéo cô gái kia bỏ chạy.
Tôi tức đến mức cởi luôn giày, phang thẳng vào đầu anh ta:
“Anh đứng lại cho tôi!! Tên khốn, dám cắm sừng tôi à? Tôi đánh chết anh!!!”
Tiếng gào của tôi như phát động thêm một làn sóng hóng drama mới, càng lúc càng đông người bu lại.
“Ôn Dương, em nghe anh giải thích…”
Tôi không thèm nghe.
Xông lên tung chưởng "Cửu Âm Bạch Cốt Trảo" thẳng vào mặt anh ta!
“Ly hôn!!”
“Nghe anh nói đã…”
“Nói con khỉ! Để tôi cào nát cái bản mặt tra nam của anh!”
Tôi điên cuồng đánh, cào xối xả.
Quay sang cô gái đang khóc kia:
“Chị em mình liên thủ đập hắn!”
Thanh niên livestream phấn khích như xem World Cup:
“Trời đất! Chính thất đến rồi! Hai chị em hợp lực xử đẹp thằng cặn bã! Trời ơi quá đã, phát này lên xu hướng TikTok mất!”
Mọi chuyện loạn như chợ vỡ.
Đúng lúc ấy, từ đám đông vang lên tiếng quát lớn:
“Không được động đậy! Cảnh sát đây!”
Vài người xông tới, vật thẳng cậu đang livestream xuống đất, khóa tay, còng số 8 lạnh toát.
“Còn cười hả?
Mồi nhử chính là mày đấy!”
Một người đàn ông có tuổi—trông như đội trưởng—tiến lại gần, vỗ vai chồng tôi:
“Chiêu này hiệu quả phết đấy. Nhưng mà anh cũng chẳng báo anh em biết trước gì cả, còn mấy diễn viên quần chúng này… anh kiếm đâu ra thế?”
Ông ta nhìn gương mặt anh tôi bị tôi vẽ lên nguyên bản nhạc phổ, cảm khái:
“Cô em này diễn sâu thật. Mà cũng… ra tay thật đấy. Cậu về nhà ăn nói sao với vợ đây?”
Chồng tôi mặt mũi lem luốc, đứng nghiêm báo cáo:
“Báo cáo lãnh đạo… cô ấy chính là vợ tôi…”
Toàn trường chết lặng ba giây.
Vị lãnh đạo sửng sốt, vỗ vai anh:
“Vậy… cậu thật có phúc.”
Tôi đứng ngơ ngác, đầu óc như vừa bị dội nước đá.
Chồng tôi cúi đầu thở dài, nhỏ nhẹ giải thích:
“Anh đang diễn kịch. Làm mồi nhử để bắt tội phạm.”
Tôi đơ cả người.
“Hả…?”
Trời đất quỷ thần ơi…
Tôi vừa gây một cú đại họa.
“Anh… anh có đau không? Máu chảy rồi kìa…”
Tôi nhìn gương mặt đẹp trai của anh, giờ trầy trụa như mèo hoang.
Trái tim tôi thắt lại.
Làm sao mà tôi nỡ ra tay mạnh đến vậy…
Trời ơi… cái mặt đẹp thế kia… bị tôi phá rồi…