09
【Trời má ơi, vậy là hình tượng của Tả Kỳ bỗng từ hoa cao lãnh thành chiến thần thuần khiết rồi à.】
【Bảo sao bao nhiêu năm nay không có tin đồn tình ái nào.】
【Làm ơn đừng đem đời tư người ta ra tiêu thụ nữa đi mấy ông tư bản!】
Bình luận bay đầy màn hình, MC đang định nói lời kết thì bị Lâm Thục Nghi đột ngột đứng dậy cắt ngang.
Cô cắn môi, như thể vừa hạ quyết tâm.
“Thật ra, người tôi thầm mến cũng có mặt ở đây hôm nay.”
“Để được ở gần anh ấy hơn, tôi đã chịu không ít khổ sở, cũng bị nhiều người dị nghị. Tôi bước chân vào giới giải trí là vì anh ấy.”
“Thầy Tả, nếu tôi tỏ tình ngay bây giờ, anh có chấp nhận không?”
Cả trường quay bỗng rơi vào sự ngượng ngùng tột độ, mọi người cùng lúc nhìn về phía Tả Kỳ.
Tội nghiệp Châu Độ rõ ràng là nam chính, giờ lại thành tấm nền vô dụng.
【Người cô ấy thầm mến chắc chắn là Tả Kỳ rồi?】
【Lâm Thục Nghi định làm gì thế này? Nói hay thì gọi là dũng cảm theo đuổi tình yêu, nói khó nghe thì là ép cưới à?】
【Vả lại người ta vừa nói là đang thích người khác rồi mà, thế này chẳng phải rất “kỳ” sao?】
【Mấy nghệ sĩ thời nay càng ngày càng liều, chắc công ty quản lý tức muốn chết.】
Tả Kỳ vẫn giữ nụ cười lịch thiệp, còn nháy mắt với máy quay.
“Tiện thể thông báo với mọi người, tôi quyết định giải nghệ để theo đuổi tình yêu đích thực.”
Đây là lời từ chối cứng rắn nhất dành cho Lâm Thục Nghi, cũng là lời hứa trung thành nhất dành cho Thẩm Chi Linh.
10
Livestream bị lượng bình luận khổng lồ làm cho sập sóng.
Camera vừa tắt, Tả Kỳ lập tức bị chị Lý giận dữ kéo lên xe bảo mẫu.
Tuyên bố đột ngột về việc giải nghệ của anh khiến cả mạng xã hội dậy sóng.
Có người khen Tả Kỳ là người đàn ông đích thực, cũng có người mắng anh là não toàn tình yêu.
Tả Kỳ biến mất mấy ngày liền, đến điện thoại của chị Lý cũng không bắt máy.
Tôi không ngờ Tả Kỳ lại quyết liệt đến vậy.
Mà tất cả những điều đó, dường như đều vì tôi.
Những ngày ở nhà, tôi không ngừng nhớ lại từng chút từng chút kỷ niệm khi ở bên Tả Kỳ.
Tôi nghĩ, mình cũng nên một lần chủ động dũng cảm vì anh ấy.
Vài ngày sau, Tả Kỳ chính thức tổ chức họp báo tuyên bố giải nghệ.
Tôi vội vàng bán bản quyền mấy cuốn tiểu thuyết, kiểm tra lại toàn bộ số tiền tích lũy, chuyển hết vào tài khoản của Tả Kỳ.
Anh ấy dám liều mạng rút lui khỏi showbiz, chắc chắn đang gánh nhiều khoản tiền vi phạm hợp đồng.
Tôi chỉ mong chút “nước cứu lửa” này có thể giúp anh ấy vượt qua giai đoạn khó khăn.
Đến ngày tái khám nha khoa, cuối cùng tôi gặp lại Tả Kỳ trước cửa nhà.
Anh ấy trông rất mệt, vừa gặp đã nhào vào lòng tôi.
Đổi xưng hô nha
“Chi Linh, em định đi đâu vậy?”
“Đi gặp người đàn ông bí ẩn mà anh căm thù tận xương.”
Tả Kỳ lập tức tỉnh táo, giận dữ leo lên xe.
Rồi nửa tiếng sau, bị ép đi vệ sinh răng, cùng tôi ngồi xổm trước phòng khám.
“Làm sao đây, anh hình như thật sự là đồ ngốc.”
Anh dựa vào vai tôi, có chút tủi thân.
“Không sao, ngốc thì em vẫn thích.”
Tôi móc tay anh, mặt đỏ lên, thì thầm an ủi.
Anh lại vui vẻ, nồng nhiệt mời tôi đi ăn tối.
Dù không nhắc lại chuyện trước đây, nhưng cả hai đều biết, khoảng cách đã âm thầm biến mất.
Bữa tối healthy đến muộn nhưng vẫn tròn vị, chỉ là trên bàn ăn có thêm ít hoa và nến.
Tả Kỳ từ đối diện chuyển qua ngồi cạnh tôi, nhiệt tình gắp gan heo vào bát tôi.
“Ăn nhiều chút, em nhổ răng khôn mất nhiều máu lắm.”
“Biết rồi mà!”
Ăn no uống đủ, hai đứa cùng nằm ngoài ban công ngắm sao.
Tả Kỳ thản nhiên ôm tôi, không cần vắt óc tìm lý do như trước nữa.
Tôi cũng không cần cố giữ khoảng cách, sợ để lộ tình cảm trong lòng.
“Chi Linh, nói đi, sao em lại chuyển tiền cho anh? Định bao nuôi anh – một kẻ thất nghiệp à?”
“Em sợ anh không trả nổi tiền vi phạm hợp đồng. Anh có khó khăn gì, em nhất định sẽ cùng anh vượt qua.”
Tả Kỳ cười tít mắt, bất ngờ đè tôi xuống.
“Chi Linh, em tốt quá.”
Tôi bị anh hôn mấy cái, có chút ngại ngùng, chỉ nhẹ nhàng vòng tay ôm cổ anh.
“Tả Kỳ, cảm ơn anh.”
Cảm ơn vì sự kiên trì và bảo vệ của anh, để chúng ta không lỡ nhau thêm lần nữa.
Anh chỉnh tóc tôi, không hài lòng nũng nịu.
“So với cái đó, anh muốn nghe mấy lời khác cơ.”
Tôi biết anh muốn nghe gì, nhưng lại cố tình chọc ghẹo, giả vờ không hiểu.
Anh không vội, như làm ảo thuật lôi ra một bức thư cũ kỹ.
Là bức thư tình tôi đã vò nát rồi vứt vào thùng rác, lại bị ai đó cẩn thận ghép lại.
Là thư tình chưa từng gửi đi của tôi.
Tả Kỳ cười rạng rỡ, nhẹ nhàng hôn lên vành tai tôi.
“Không sao, lời tỏ tình của em, anh đã nhận được từ mười năm trước rồi.”
---
Ngoại truyện góc nhìn Tả Kỳ
1.
Thật ra ban đầu, tôi rất ghét Chi Linh.