Hừ tôi nhổ vào.
Cô ta mặc váy trắng, trên đầu đội một chiếc khăn hoa nhí.
Dưới ánh mặt trời, cười rạng rỡ như thiên thần.
Tạ Nam Huân hái một bông hoa, cài lên tóc tôi.
“Tịnh Ninh ngoan nào, đừng giận nữa. Chị đứng trong vườn hoa, em chụp cho chị một tấm thật đẹp nhé!”
Nhưng tôi thích trồng rau.
Đất đai màu mỡ thế này, không trồng rau thì uổng phí lắm.
Nhường một bước, rồi sẽ nhường từng bước.
Tôi kéo tay áo lên, vừa hái hoa vừa nói với người làm:
“Nhổ hết đám hoa này đi, làm bánh hoa tươi cho tôi.”
Tạ Nam Huân nắm lấy cánh tay tôi, mắt đỏ hoe, cuống quýt:
“Dừng tay! Đừng động vào hoa của tôi!”
Tôi đẩy cô ta ra một cái.
Không dùng bao nhiêu sức.
Vậy mà cô ta lại ngã đập đầu vào hòn non bộ, m.á.u chảy ròng ròng.
Tôi ch.ết trân.
Tạ Nam Huân ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt mềm yếu mong manh.
“Hạ tiên sinh, năm đó ngài chưa kịp ngắm hoa… em đã trồng lại cho ngài rồi.”
“Ngài đừng trách chị Tịnh Ninh, chị ấy không cố ý đẩy em đâu, là em tự đứng không vững.”
Trà xanh này cũng thơm phết đấy.
Hạ Hành Tiêu nhìn bông hoa trên tóc tôi, thoáng thất thần:
“Hoa này, đúng là rất đẹp.”
Hai người bọn họ có chung với nhau một ký ức đặc biệt riêng.
Tôi ngồi trong góc tối lòng mình, vặn vẹo ghen ghét với Tạ Nam Huân.
Hạ Hành Tiêu tự mình đưa Tạ Nam Huân đến bệnh viện.
Tôi ngồi trong phòng khách, bồn chồn không yên.
Nghe tiếng xe về đến nơi, tôi vội trốn sau rèm cửa quan sát.
Tạ Nam Huân quấn băng trên đầu, xuống xe loạng choạng, ngã ngay vào lòng Hạ Hành Tiêu.
Hạ Hành Tiêu bảo tài xế đỡ cô ta, còn mình thì cầm một chiếc hộp, bước vào nhà trước.
Anh ấy đưa hộp cho tôi.
“Gì thế anh?”
“Bánh hoa tươi, không phải em muốn ăn sao?”
Tôi mở hộp ra, lặng lẽ ăn bánh.
“Cô ấy không sao, em đừng áy náy.”
“Em… em không có!”
Ở Bắc Kinh, Hạ Hành Tiêu có nhiều bất động sản.
Chuyển khỏi biệt thự Triển Hoài là cách tốt nhất để thay đổi cốt truyện.
“Anh Hành Tiêu, chúng ta chuyển nhà được không? Căn hộ cao cấp trong thành phố cũng rất đẹp mà.”
“Thỉnh thoảng đến ở thì được, nhưng chuyển đi thì không.”
Nơi này là biệt thự cũ của mẹ anh ấy.
Trong lòng Hạ Hành Tiêu, đây mới là “nhà”.
Liếc thấy Tạ Nam Huân bước vào, tôi liền ôm lấy mặt Hạ Hành Tiêu, hôn sâu đến khi môi dính đầy tơ bạc.
“Anh Hành Tiêu, bế em lên lầu đi, em muốn anh.”
Hơi thở Hạ Hành Tiêu gấp gáp, ôm tôi lên như bế trẻ con, bước nhanh lên lầu.
Tôi vòng tay ôm chặt cổ anh ấy, âm thầm trừng mắt nhìn Tạ Nam Huân.
Cô muốn giành lấy thần tài của tôi?
Nằm mơ đi!
4.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi phát hiện hoa trong sân đã bị dọn sạch.
Đám công nhân đang khôi phục lại vườn rau của tôi.
Tạ Nam Huân đứng nhặt những bông hoa rơi rụng dưới đất.
Tôi bước đến, trên mặt khó giấu được vẻ đắc ý:
"Anh Hành Tiêu vẫn đứng về phía tôi, cô phải cố gắng thêm nữa rồi."
"Giang Tịnh Ninh, cô dùng sắc hầu người thì có thể được bao lâu?"
"Nếu cô dồn hết tâm tư dành cho đàn ông vào sự nghiệp, có lẽ bây giờ đã thành công như tôi rồi."
Tôi không thích thái độ cao cao tại thượng của cô ta.
Nhà cô ta là gia tộc điện ảnh, cô ta được hưởng trọn tài nguyên gia đình, vừa tốt nghiệp đại học đã làm ra được một bộ phim ăn khách.
Còn tôi, vừa học xong cấp hai đã bị bố mẹ đuổi ra ngoài làm thuê kiếm sống.
Cô ta không hiểu sự khốn khó của những cô gái dưới đáy xã hội, nói chuyện lúc nào cũng mang một kiểu ngây thơ "thế thì sao không thành công đi?".
Tôi bật cười, nữ phụ độc ác như chúng tôi không bao giờ tự tiêu hao bản thân.
"Cô giỏi như vậy, thế sao còn phải mang ơn đòi báo, cầu xin Hạ Hành Tiêu bảo vệ mình?"
"Nhìn ánh mắt cô nhìn anh ấy kìa, chỉ thiếu nước lột sạch anh ấy ra mà thôi."
Mặt Tạ Nam Huân đỏ bừng bừng, lưng càng thẳng tắp.