Hai ly rượu cùng lúc rơi xuống đất.
Xong, nhiệm vụ hoàn thành.
Không biết vì sao Tạ Nam Huân lại đứng không vững.
Cô ta trông có vẻ yếu đuối, nhưng sức lại rất mạnh.
Cô ta kéo tôi ngã xuống cùng, bàn tay sắp chạm vào những mảnh thủy tinh vỡ.
Vào giây cuối cùng, tôi dùng hết sức đẩy cô ta ra.
Bàn tay trái của tôi đập xuống mảnh kính, rách một đường dài, m.áu chảy đầm đìa.
Tôi đã tính toán kỹ biểu cảm và động tác của mình, phải vừa khóc vừa đẹp, lại trông đáng thương vô cùng.
“Tạ Nam Huân… tôi với cô không thù không oán, sao cô lại đẩy tôi vào mảnh kính chứ?”
Tạ Nam Huân nghẹn lời, như một con thỏ bị hoảng sợ, vội vàng giải thích: “Không phải tôi… là cô cố tình lao vào tôi!”
Tôi nâng bàn tay đầy máu, chọn góc mặt đẹp nhất ngước lên nhìn Hạ Hành Tiêu.
Hạ Hành Tiêu ánh mắt lạnh băng nhìn tôi.
Anh ấy giận rồi. Còn giận hơn bao giờ hết.
Tôi bỗng chột dạ.
Chẳng lẽ… vừa mới gặp mặt, anh ấy đã một lòng một dạ với nữ chính rồi sao?
Tôi giơ bàn tay đang chảy m.á.u ra trước mặt Hạ Hành Tiêu.
“Anh Hành Tiêu ... em đau.”
Hạ Hành Tiêu cúi người, bế thốc tôi lên.
Tạ Nam Huân vội vàng níu lấy ống tay áo anh ấy.
Nhưng Hạ Hành Tiêu không hề dừng bước.
Cô ta túm hụt.
“Hạ tiên sinh, ngài phải nhìn ra là cô ta cố ý!”
Hạ Hành Tiêu chẳng thèm để ý, sải bước tiến thẳng vào phòng nghỉ.
Tôi quay lại, nở một nụ cười đắc ý với Tạ Nam Huân.
Cô ta đứng ch.ết lặng tại chỗ, ánh mắt đầy hụt hẫng.
Bác sĩ mang theo hộp thuốc vào phòng, xử lý vết thương cho tôi.
Hạ Hành Tiêu là kẻ mạnh, trước giờ hiếm khi tức giận.
Nhưng một khi đã giận, chắc chắn có kẻ phải lột da, vô cùng tàn nhẫn.
“Tháng sau cắt hết tiền tiêu vặt của em.”
Ba trăm ngàn lận đấy… trời đất như sụp đổ trước mắt tôi.
“Dựa vào đâu chứ?!”
“Cho em nhớ lâu một chút.”
“Nếu em không muốn anh uống rượu với cô ta, có thể nói thẳng với anh, đâu cần tự làm mình bị thương?”
Hạ Hành Tiêu là kẻ chiến thắng bước ra từ những cuộc tranh đấu gia tộc tàn khốc, là kẻ m.á.u lạnh dẫm lên vô số người để leo lên đỉnh cao.
Mấy trò vặt của tôi sao giấu được mắt anh ấy?
Nhưng nếu Tạ Nam Huân uống ly rượu đó, chịu ảnh hưởng của cốt truyện, e rằng cuối cùng cô ta và Hạ Hành Tiêu vẫn sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Vậy thì… cũng đáng.
Cổ họng tôi khô rát, liền hết sức mè nheo:
“Anh Hành Tiêu~~ Vậy cho em hai trăm ngàn thôi được không~~”
Hạ Hành Tiêu lười để ý, xoay người rời đi.
Tôi lập tức theo sát anh ấy, tuyệt đối không thể để anh ấy có cơ hội tiếp xúc với nữ chính.
Nhưng tôi đã đánh giá thấp sức mạnh của cốt truyện.
Ly rượu bị bỏ thuốc là do thiếu gia hắc đạo Thiệu Đông Thần giở trò.
Hắn là nam phụ bệnh kiều của quyển tiểu thuyết này, muốn cưỡng chế yêu nữ chính.
Thiệu Đông Thần uy h.i.ế.p Tạ Nam Huân tại buổi tiệc, bắt cô ta phải theo hắn.
Tạ Nam Huân tính tình mạnh mẽ, lấy chai rượu vang đập vỡ đầu Thiệu Đông Thần
Sau đó, cô ta lao đến trước mặt Hạ Hành Tiêu, lấy ra một chiếc đồng hồ bỏ túi cổ:
“Hạ tiên sinh, ngài còn nhớ không? Bảy năm trước, khi ngài trọng thương, chính tôi đã cứu ngài.”
“Ngài đã để lại chiếc đồng hồ này, nói rằng sau này tôi có thể nhờ ngài thực hiện một yêu cầu.”
“Hạ tiên sinh, tôi muốn ở nhờ tại biệt thự Triển Hoài của ngài!”
Tôi lập tức muốn ngăn lại.
Nhưng Hạ Hành Tiêu đáp: “Được.”
Lời này chính là công khai thể hiện thái độ, rằng anh ấy sẽ che chở cho Tạ Nam Huân.
Thiệu Đông Thần ôm đầu chạy đến, ánh mắt đầy căm hận, nhưng hắn cũng không dám động vào người mà Hạ Hành Tiêu muốn bảo vệ.
Bình luận xuất hiện thêm spoiler mới:
【Nữ chính chuyển vào biệt thự Triển Hoài, nữ phụ ác độc tìm mọi cách hãm hại cô ấy nhưng đều bị dễ dàng hóa giải.】
【Sau khi sống chung, Hạ Hành Tiêu dần dần rơi vào lưới tình với Tạ Nam Huân là cái chắc.】
Tôi vô thức siết chặt tay, m.á.u thấm qua lớp băng gạc.
Được thôi… vậy chúng ta cứ từ từ đấu đi.
3.
Chúng tôi quay về biệt thự Triển Hoài.
Từ khi biết Tạ Nam Huân là ân nhân cứu mạng, thái độ của Hạ Hành Tiêu với cô ta đúng là không giống bình thường.
“Tịnh Ninh, sắp xếp phòng cho cô Tạ, mọi thứ ăn mặc dùng đều như em.”
Tôi trong lòng không vui, nhưng ngoài mặt vẫn cười toe toét: “Biết rồi ạ.”
Tôi còn chưa kịp ra tay.
Tạ Nam Huân đã dẫn người đến đào sạch vườn rau của tôi, trồng hoa vào đó.
Tôi giận dữ lao xuống lầu, thấy đống rau bị vứt qua một bên thì đau lòng muốn ch.ết.
Tạ Nam Huân mỉm cười:
“Biệt thự sang trọng như vậy, trồng rau trong vườn thì thật thiếu tao nhã. Chị xem, hoa mạn đà la và hồng Lancaster này đẹp biết bao.”
Hừ tôi nhổ vào.