"Bà tìm nó bao nhiêu năm rồi mà không thấy… con đúng là có lòng quá!"
Các vị khách lần lượt trầm trồ bà nội Hạ quả là vợ hiền, nhờ có bà nội mà Hạ gia mới có ngày hôm nay, khiến bà nội rất vui vẻ.
Tôi cầm chiếc gối thuốc của Tạ Nam Huân lên, đưa lên mũi ngửi.
"Long cốt và từ thạch đúng là có tác dụng an thần, nhưng đều mang độc tính nhẹ, tác dụng phụ là gây hại đến hệ tiêu hóa."
"Dạ dày của bà vốn đã yếu, dùng các loại thuốc này vẫn nên tuân theo hướng dẫn của thầy thuốc Đông y, tuyệt đối không được sử dụng tùy tiện."
Sắc mặt bà nội Hạ lập tức thay đổi, nghiêm khắc trách mắng:
"Cô Tạ, cô không hiểu Đông y thì đừng tùy tiện dùng thuốc hại người!"
Tạ Nam Huân vội vàng giải thích: "Chỉ có độc tính nhẹ thôi, phải dùng với liều lượng lớn mới có tác dụng phụ, gối của cháu rất an toàn."
Khách mời xôn xao:
"Nhẹ thì cũng là độc, bà Hạ nhất định không được dùng."
"May mà cô Giang hiểu Đông y, nếu không bà cụ bị ảnh hưởng sức khỏe thì thật khổ."
Tôi không biết gì về Đông y cả.
Chỉ là nghe nói Tạ Nam Huân làm gối thuốc, nên đã âm thầm tra cứu dược lý, lén học thuộc.
Giờ thì bị tôi lừa được rồi, sướng thật!
Tôi ném chiếc gối sang một bên, nở nụ cười tà mị nhìn Tạ Nam Huân.
Cô ta tức run cả tay cơ mà.
Tôi ngẩng đầu, vừa hay bắt gặp Hạ Hành Tiêu đang đứng trên tầng hai nhìn xuống.
6.
Hạ Hành Tiêu nhắn tin cho tôi:
【Tiến bộ đấy.】
Tôi lập tức chớp lấy cơ hội, nhắn lại:
【Vậy tiền tiêu vặt tháng sau …】
Còn chưa gõ xong, anh ấy đã nhắn lại trước:
【Vẫn trừ.】
Tôi nghiến răng: 【Vậy tháng sau em không hầu hạ nữa, mèo nhỏ đình công.jpg】
Hạ Hành Tiêu ngay lập tức trả lời:
【Bác bỏ.】
Sau đó là tin nhắn thứ hai:
【Chỉ phát hai trăm ngàn.】
Thương lượng thành công!
Tôi cũng nắm được điểm yếu của anh ấy mà.
Hạ Hành Tiêu khẽ nhếch môi cười với tôi, rồi quay lại thư phòng tiếp tục bàn chuyện làm ăn.
Tạ Nam Huân nhìn thấy cuộc trao đổi giữa tôi cùng anh ấy, ánh mắt tràn ngập ghen tị.
“Năm đó là tôi cứu Hạ Hành Tiêu, tôi mới là bạch nguyệt quang của anh ấy!”
“Tại sao anh ấy còn chẳng thèm nhìn tôi một cái, mà lại để ý đến loại trà xanh hám tiền như cô chứ?!”
Tôi bật cười: “Sao thế, đại tiểu thư cuối cùng cũng nhận ra thế giới này không xoay quanh cô à? Vỡ mộng rồi?”
Tạ Nam Huân tức giận bỏ đi.
Thực ra, điều tôi tranh giành không phải là đàn ông.
Mà là mức lương ba trăm ngàn mỗi tháng, cùng vô số quà tặng xa xỉ của anh ấy.
Tạ Nam Huân chi bằng ra giá luôn đi.
Nếu cô ta trả tôi nhiều hơn Hạ Hành Tiêu…
Biết đâu, tôi sẽ cân nhắc rời khỏi anh ấy thật.
Cô ta chưa từng biết nghèo là gì.
Chưa từng đói đến mức phải ăn trộm đồ ăn của nhà khác.
Chưa từng không đủ tiền mua băng vệ sinh, phải dùng giấy thô thay thế, rồi bị bạn học chế giễu vì làm bẩn quần áo.
Chưa từng dùng bột giặt để tắm…
Chưa từng bị chính cha ruột của mình mắng mỏ chỉ vì đun nước tắm vào mùa đông, bị mắng “Trên đầu mày có ph.ân à mà sao phải tốn than đun nước?”
...
Nghèo đói khiến tôi cảm thấy bản thân thấp kém, không xứng đáng có được những thứ tốt đẹp.
Con người thường bị mắc kẹt cả đời bởi những thứ mà họ không có khi còn trẻ.
Những kẻ sinh ra ở vạch đích như Tạ Nam Huân không thể hiểu, chúng tôi, những kẻ yêu tiền, lại có thể yêu tiền đến mức nào.
7.
Tiệc sinh nhật vẫn chưa bắt đầu.
Vườn của biệt thự Hạ gia được thiết kế rất đẹp, tôi đi dạo loanh quanh.
Không biết từ lúc nào, tôi đã đi đến một nơi hẻo lánh.
Bỗng nhiên, có ai đó đẩy mạnh tôi từ phía sau.
Tôi lăn xuống hàng chục bậc thang, đầu chảy đầy m.áu.
Mơ hồ trong tầm mắt, tôi thấy Tạ Nam Huân đứng trên cao, lạnh lùng nhìn xuống.
Tôi lại bật cười.
Cô ta không còn lương thiện nữa, vậy có phải cũng không thể ở bên Hạ Hành Tiêu không?
Khi tỉnh lại, xung quanh tối đen như mực.
Tôi không nhịn được, đùa một câu:
“Nhĩ Khang! Trời tối quá, huynh chưa thắp nến à?!”- Lời thoại trong bộ phim Hoàng Châu cách cách ấy bà con=))
Hạ Hành Tiêu nắm lấy tay tôi.