Hạ Hành Tiêu nắm lấy tay tôi.
“Đừng sợ, em chỉ bị mù tạm thời thôi.”
“Bác sĩ nói do m.á.u tụ chèn ép dây thần kinh thị giác, đợi m.á.u tan đi, thị lực của em sẽ dần hồi phục.”
Thật kỳ lạ.
Hạ Hành Tiêu luôn có thể nhận ra cảm xúc thực sự của tôi.
Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y anh ấy, tay còn lại níu lấy tay áo anh.
“Bao lâu thì em mới nhìn thấy?”
“Một đến hai tháng.”
“Thật không?”
“Thật.”
Tôi cảm thấy an tâm hơn một chút.
Giọng Hạ Hành Tiêu trầm xuống, hỏi lạnh lùng:
“Là Tạ Nam Huân đẩy em?”
Tạ Nam Huân cũng có mặt, cô ta cuống quýt phủ nhận: “Không phải tôi… không phải tôi!”
Bình luận không hề tiết lộ khi nào, ở đâu Hạ Hành Tiêu sẽ gặp nguy hiểm.
Giờ tôi đã bị mù, thật sự trở nên yếu ớt và không thể tự lo liệu, e rằng không cứu được anh ấy.
Tạ Nam Huân có hào quang nữ chính, cô ta có thể cứu Hạ Hành Tiêu.
Dù tôi rất muốn đá cô ta ra khỏi đây, nhưng vẫn phải giữ cô ta lại.
Chỉ có giữ cô ta, tôi mới có thể bảo vệ sự giàu sang của mình.
“Không phải cô ấy… em đi giày cao gót bị trẹo chân, tự ngã xuống.”
Với tính cách nhỏ mọn, có thù tất báo của tôi, làm gì có chuyện bị oan mà không gào khóc ăn vạ?
Vậy nên, Hạ Hành Tiêu tin tôi.
Anh ấy ôm chặt tôi vào lòng, giọng nói mang theo ý cảnh cáo.
“Cô Tạ, tôi giữ lời, để cô ở biệt thự Triển Hoài chỉ là để trả ơn cứu mạng năm xưa.”
“Tôi không thích cô, mong cô biết thân biết phận.”
“Sau này, nếu cô dám làm tổn thương Tịnh Ninh, tôi sẽ không tha cho cô.”
“Tôi không phải người tốt, nhớ lấy.”
Kịch bản của bọn họ là ngược luyến tàn tâm.
Giai đoạn đầu, Hạ Hành Tiêu thực sự không yêu Tạ Nam Huân, mà còn bảo vệ tôi.
Tạ Nam Huân run giọng nói:
“Hạ tiên sinh, sao ngài lại nghĩ về tôi như vậy? Tôi luôn muốn làm bạn tốt với Tịnh Ninh… sao có thể hại cô ấy?”
Cô ta đau lòng bỏ đi.
Tôi nói với Hạ Hành Tiêu:
“Em đã nhờ thầy bói tính toán, hai chúng ta sắp gặp họa huyết quang. Em đã ứng nghiệm rồi, anh ra ngoài nên cẩn thận, mang theo nhiều vệ sĩ hơn.”
“Được.”
Tôi rên rỉ làm nũng, lớn tiếng đòi hỏi:
“Anh Hành Tiêu~ đầu người ta đau quá, phải có mười chiếc túi xách, tám chiếc vòng vàng mới chữa khỏi.”
Hạ Hành Tiêu siết chặt vòng tay, ôm lấy tôi:
“Sẽ mua hết cho em.”
Hạ Hành Tiêu luôn khiến tôi cảm thấy mình đáng giá.
Nếu cuối cùng anh ấy thật sự yêu Tạ Nam Huân như trong cốt truyện…
Tôi nghĩ, mình sẽ rất đau lòng.
Trong lòng đầy toan tính, tôi nhất định phải ngăn cản bọn họ yêu nhau.
Tạ Nam Huân đã ra tay với tôi trước.
Lần tới khi tôi ra tay, có thể không cần nương tay nữa.
8.
Đột nhiên bị mù, là một chuyện rất đáng sợ.
Tôi đi lại khó khăn, bị ngã rất nhiều lần.
Hạ Hành Tiêu cho người bọc hết các góc bàn, cạnh ghế trong nhà để tránh tôi bị thương.
Tôi cảm thấy cực kỳ bất an, càng trở nên phụ thuộc vào Hạ Hành Tiêu.
Anh ấy đi vệ sinh, tôi cũng phải níu áo khăng khăng đứng chờ.
Nhưng Hạ Hành Tiêu cũng phải giữ hình tượng.
Lúc đi nặng thì nhất quyết không cho tôi theo.
Tôi cào cửa bên ngoài:
“Anh Hành Tiêu, em đâu có chê anh đâu.”
“Ngồi yên mười phút, thưởng mười ngàn.”
“Ok luôn.”
【Bạn vừa nhận được 10.000¥ trong tài khoản Alipay.】
Tôi ôm điện thoại, cười sung sướng.
Hạ Hành Tiêu đích thân đút tôi ăn, dẫn tôi đi tắm.
Mặc dù, lần nào tắm cũng biến thành chuyện không đứng đắn cả. Hắc hắc…
Một đêm hoang đường.
9.
Hôm đó, Hạ Hành Tiêu hẹn gặp một đại lão trong hội quán để bàn chuyện làm ăn.
Anh ấy đặt phòng riêng cho tôi, gọi rất nhiều món điểm tâm mà tôi thích.
“Thư ký Trần và dì Vương sẽ ở đây chăm sóc em, cần gì cứ nói với họ.”
“Tôi đi một lát rồi về, em ngồi yên ở đây, đừng đi lung tung.”
Tôi bị anh ấy chọc cười.