“Anh Hành Tiêu , đừng hỏi nữa… Em không khỏe, anh nghe xem tim em có đập loạn không?”
Hạ Hành Tiêu trời sinh đa nghi, tất nhiên không tin cái lý do vô lý này.
Anh ấy đặt tay lên n.g.ự.c tôi, vừa xoa xoa vừa bất đắc dĩ nói:
“Giang Tịnh Ninh, em nói thật với anh đi.”
“Cho dù em là gián điệp, anh cũng không trách em.”
Mũi tôi cay xè, cảm thấy rất ấm ức.
Tôi dụi dụi mắt, cố nhịn không khóc.
“Em không phải gián điệp… Em không phải!”
“Lúc này, em hoàn toàn có thể dùng nước mắt để anh mềm lòng, sao lại không khóc?”
Hạ Hành Tiêu thở dài, ôm tôi vào lòng, nghiêm túc nói:
“Chuyện này đến đây là hết, anh sẽ không nhắc lại nữa.”
Anh ấy đã nói vậy, tức là thực sự bỏ qua rồi.
Rất nhanh, Hạ Hành Tiêu điều tra ra được kẻ chủ mưu là chú hai của anh ấy – Hạ Tuấn Đình.
Hạ Tuấn Đình bị tống vào tù.
Nguy hiểm được hóa giải, tôi lập tức muốn nói với Hạ Hành Tiêu rằng chính Tạ Nam Huân đã đẩy tôi.
Nhưng đúng lúc đó, bình luận lại được làm mới:
【Nam chính sẽ tiếp tục gặp nguy hiểm, nữ chính lại cứu anh ấy.】
【Hoạn nạn thấy chân tình, tình cảm của nam nữ chính sẽ đột phá mạnh mẽ.】
Lại nữa…
Có bao giờ kết thúc không hả trời?!
Thế giới này dường như có một thế lực bí ẩn, đang cố gắng sửa chữa một cốt truyện ngày càng lệch hướng mà tôi gây ra.
Bùa hộ mệnh Tạ Nam Huân, vẫn phải tiếp tục ở lại bên cạnh Hạ Hành Tiêu.
11.
Nghĩ đến kết cục thảm khốc của mình, bị một tên nhà giàu giả mạo lừa hết tiền, bị lấy mất thận, ch.ết thảm trong căn phòng trọ rách nát, tôi lạnh cả sống lưng.
Tôi rất sợ dù có thay đổi kịch bản này, số phận vẫn sẽ ép tôi đi vào một phiên bản khác, dẫn tôi đến kết thúc đã định sẵn.
"Anh Hành Tiêu, nếu... em chỉ ví dụ thôi nhé, nếu em cuỗm tiền của anh rồi chạy theo người đàn ông khác, anh sẽ làm gì?"
Giọng Hạ Hành Tiêu âm u như ác quỷ bò lên từ địa ngục.
"Hắn là ai?"
"Ây da... em chỉ giả vờ nói chuyện thôi mà, anh đừng căng thẳng thế!"
"Tôi sẽ gi.ết hắn, sau đó bắt em về, nhốt lại."
Lựa chọn của Hạ Hành Tiêu thật khác với cốt truyện.
Cuộc đời chúng ta, dù từ khi sinh ra có thể đã bị người khác ấn định trong một khuôn khổ.
Nhưng cách chúng ta sống, là do ta quyết định, chứ không phải bị cốt truyện chi phối.
Tôi chợt thông suốt, định hôn lên môi Hạ Hành Tiêu.
Nhưng lại hôn trật, thành ra hôn lên mũi.
"Em sẽ không chạy theo người đàn ông khác đâu."
"Nếu đó là người giàu nhất thế giới thì sao?"
"Cái này..."
Tôi do dự ba giây.
Chỉ ba giây thôi, mà Hạ Hành Tiêu đã nổi giận lôi đình.
Tôi mất rất nhiều công sức mới dỗ dành được anh ấy. Thật khó dỗ dành mà.
Tôi gối đầu lên đùi anh ấy, bắt đầu nũng nịu:
"Hạ Hành Tiêu, miệng em đau, cằm cũng đau... anh thấy em mù mà bắt nạt!"
Dù không nhìn thấy, tôi cũng biết chắc lúc này Hạ Hành Tiêu đang rất quyến rũ, trên mặt là vẻ lười biếng thỏa mãn.
"Lại muốn mua gì?"
Ban đầu tôi định đòi căn hộ cao cấp trong thành phố.
Nhưng đột nhiên tôi bừng tỉnh.
Bấy lâu nay, tôi đều bỏ qua cảm xúc của anh ấy.
Sau mỗi lần thân mật, tôi lập tức đòi quà, thực ra Hạ Hành Tiêu không vui đúng không?
Tôi dịu dàng nói: "Không có gì cả, em chỉ muốn anh vui vẻ mà thôi."
Hạ Hành Tiêu bật cười, rất hạnh phúc.
Tại sao khi thấy anh ấy vui, tôi lại còn sung sướng hơn cả lúc được tặng túi xách vòng vàng cơ chứ?
Tôi ôm lấy eo Hạ Hành Tiêu, dụi mặt vào lòng anh.
Ánh nắng lấp lánh chiếu lên người chúng tôi, ấm áp vô cùng.