Tôi bị anh ấy chọc cười.
Thật không ngờ, trên người Hạ Hành Tiêu lại có cả "tình cha ấm áp" nữa.
Dặn dò xong, anh ấy mới yên tâm rời đi.
Tôi vừa uống trà, vừa ăn bánh ngọt, nhưng trong lòng lại cảm thấy bất an.
Những bình luận kia không phải tôi nhìn thấy bằng mắt.
Mà giống như tín hiệu truyền đến não tôi hơn.
Trong một khung cảnh mơ hồ, tôi rõ ràng "thấy" được bình luận mới:
【Một nhóm sát thủ có vũ trang xông vào hội quán, ám sát nam chính.】
【Nữ chính tắt cầu dao, tranh thủ thời gian cho nam chính.】
【Cuối cùng, một sát thủ ẩn nấp trong góc tối nổ súng, nữ chính đỡ đạn thay nam chính.】
Hạ Hành Tiêu đang bàn chuyện quan trọng với đại lão, chắc chắn đã tắt điện thoại.
Tôi sợ đến toát mồ hôi lạnh.
“Thư ký Trần! Mau lên lầu báo với Hạ tiên sinh, có một nhóm sát thủ có s.ú.n.g đang đến! Chúng muốn gi.ết anh ấy!”
Thư ký Trần lập tức chạy lên lầu.
Tôi quay sang dì Vương: “Dì Vương, dì làm ơn tắt điện cầu d.a.o tổng giúp tôi.”
Dì Vương hoảng loạn làm đổ cả khay bánh, mặt mày tái mét:
“Chúng có súng… Tôi chỉ là người làm thuê, không muốn ch.ết!”
Nói xong, bà ấy bỏ chạy.
Dì Vương chọn tự bảo vệ mình, đó là bản năng con người, tôi hiểu được.
Mạng của bản thân mới là quan trọng nhất.
Đặt vào tình huống đó, có khi tôi cũng sẽ chạy trước.
Những ngày qua, m.á.u tụ chèn ép dây thần kinh thị giác của tôi đã tan bớt một phần.
Tôi không còn mù hoàn toàn, có thể thấy được đại khái hình dạng vật thể.
Tôi vội vã gọi cảnh sát.
Dưới lầu có vệ sĩ của Hạ Hành Tiêu, lúc này đã vang lên tiếng s.ú.n.g cùng tiếng đánh nhau.
Đợi cảnh sát đến, e là không kịp nữa.
Tôi không thể ngồi yên chờ chết, mò mẫm đi ra ngoài tìm cầu d.a.o điện.
Xung quanh toàn là người bỏ chạy.
Tôi vừa đi vừa vấp, liên tục ngã sõng soài, mặt mũi sưng tím.
Sau đó, tôi bị lạc đường.
Làm sao một kẻ mù như tôi có thể tìm được cầu d.a.o ở đâu chứ?
Đúng lúc này, điện tắt.
Là Tạ Nam Huân đã tắt điện sao?
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cầu mong Hạ Hành Tiêu có thể lật ngược tình thế, hóa nguy thành an.
Tiếng s.ú.n.g dần ngớt, bọn sát thủ bị khống chế.
Điện sáng trở lại.
Tôi lao vào một vòng tay quen thuộc.
Lần đầu tiên, giọng Hạ Hành Tiêu hoảng loạn đến vậy.
“Tịnh Ninh, em không sao chứ?”*
“Em không sao… Còn anh có bị thương không?”
“Anh cũng không sao.”
Tôi luôn để mắt đến góc khuất cầu thang, bỗng thấy một bóng người giơ s.ú.n.g lên, nhắm thẳng vào Hạ Hành Tiêu.
“Cẩn thận!”
Tôi dùng hết sức đẩy mạnh Hạ Hành Tiêu.
Viên đạn sượt qua mặt tôi, để lại một vết rạch dài.
Tôi sợ đến mức ngã xuống đất, ôm đầu run lẩy bẩy.
Cuối cùng, tên sát thủ cuối cùng cũng bị khống chế.
Tạ Nam Huân chạy đến, hoảng hốt hỏi: “Hạ tiên sinh, ngài không sao chứ?”
Hạ Hành Tiêu nhặt tôi đâng sợ đến phát ngốc lên, bế tôi theo kiểu công chúa.
Tôi co ro trong vòng tay anh ấy, run như cầy sấy.
Hạ Hành Tiêu hôn nhẹ lên trán tôi hai lần, giọng run rẩy:
“Không sao rồi… em không trúng đạn.”
Anh ấy lại nhắc lại một lần nữa, như thể đang trấn an chính mình:
“Em không trúng đạn.”
Hạ Hành Tiêu trực tiếp bỏ qua Tạ Nam Huân, bế tôi chạy như bay đến bệnh viện.
Tôi dần hoàn hồn.
Khà khà khà.
Khoảnh khắc tỏa sáng của nữ chính, tôi giành được rồi!
10.
Thực ra, điện trong hội quán là do Hạ Hành Tiêu khi biết có sát thủ đã sai người tắt.
Tạ Nam Huân ngay cả công lao kéo cầu d.a.o cũng chẳng còn.
Tôi nằm trên giường bệnh, nhàn nhã gặm táo.
Hạ Hành Tiêu hỏi tôi:
“Làm sao em biết có sát thủ? Còn biết bọn chúng có súng?”
Lời giải thích hợp lý nhất chính là tôi là gián điệp cài cắm bên cạnh Hạ Hành Tiêu, nhưng lại phản bội trong lúc quan trọng.
Nếu tôi nói mình nhìn thấy bình luận spoiler, chắc chắn anh ấy sẽ cho rằng tôi bị điên, sau đó tống tôi vào trại tâm thần mất.
Thật sự là trăm miệng khó giải thích.
“Thầy bói nói.”
“Vị thầy bói đó ở đâu? Anh cũng muốn gặp một lần.”
“Tình cờ gặp bên đường, ông ấy có duyên với em, không có duyên với anh.”
Tôi ôm n.g.ự.c làm nũng:
“Anh Hành Tiêu , đừng hỏi nữa… Em không khỏe, anh nghe xem tim em có đập loạn không?”