Tôi kinh ngạc.
Cô ấy cũng nhìn thấy sao?
Hơn nữa đám comment bên cô ấy hình như còn độc hơn cả bên Thẩm Tịch.
Tiếng quát đó khiến cả nhà im bặt.
Cô ấy ngại ngùng cười:
“Xin lỗi xin lỗi, phát điên rồi.”
Tôi vội kéo cô ấy vào phòng.
Lập tức, hai ánh mắt tròn xoe nhìn nhau.
“Cậu…”
“Cậu…”
Cả hai cùng lên tiếng, rồi lại cùng im bặt.
Cuối cùng, Lục Ninh mở lời:
“Cậu gọi cảnh sát, mình khó ra tay lắm, đợi họ đi rồi hẵng nói.”
“Lúc nãy vừa vào, mình phát hiện bốn góc nhà cậu – đông tây nam bắc – đều bị đặt trận pháp. Thẩm Tịch mà vào là không ra được đâu. Hắn chưa tới đúng không?”
Tôi lắc đầu:
“Chưa.”
Lục Ninh thở phào:
“Vậy thì tốt.”
Tôi khó hiểu.
“Cậu không phải muốn thu phục hắn à?”
Lục Ninh gật đầu:
“Có, nhưng không phải bây giờ.”
“Dạo này mình đang điều tra hắn, phát hiện một bí mật.”
Cô ấy nhìn tôi, chớp chớp mắt.
Tôi mím môi, chưa kịp hỏi.
Lục Ninh sốt ruột:
“Cậu hỏi đi chứ, bí mật gì chẳng lẽ không tò mò à? Cậu thật chẳng biết nói chuyện.”
“Ờ… bí mật gì vậy?”
Thật ra tôi không muốn, cũng không dám biết.
Lục Ninh hạ giọng thần bí:
“Bí mật về cái chết của Thẩm Tịch.”
Tôi lập tức bịt miệng cô ấy lại:
“Thôi được rồi, mình không muốn biết!”
Lục Ninh gỡ tay tôi ra:
“Cậu phải biết, vì nó liên quan đến cậu.”
“Chứ cậu nghĩ mình là cái loa phát thanh à, đi khắp nơi kể bí mật?”
“Liên quan đến mình?”
Lục Ninh gật đầu.
Rồi cô ấy chỉ lên đỉnh đầu mình:
“Cậu nhìn thấy chữ trên đầu mình đúng không? Trên đầu Thẩm Tịch cũng có chứ?”
Tôi gật đầu.
Cô lại chỉ vào ngực tôi:
“Còn ở đây, cậu có vết sẹo đúng không?”
Tôi hoảng hốt ôm lấy ngực:
“Sao cậu biết!”
Bốn năm trước, khi tôi vừa tốt nghiệp, tham gia tiệc chia tay do giáo vụ tổ chức.
Tôi chơi quá đà, uống say bí tỉ. Tỉnh dậy thấy ngực có vết thương.
Lúc đó sợ muốn chết, báo cảnh sát, đi bệnh viện xét nghiệm.
Kết quả cho thấy vết thương không sâu, không chí mạng, cũng không lây nhiễm gì.
Cảnh sát xem lại camera, thấy tôi sau khi vào toilet, lúc trở lại phòng thì bị vấp, ngã đập ngực vào bàn trà.
Vết thương trùng khớp với con dao gọt hoa quả trên bàn.
Lúc đó tôi lấy tay chống, ánh đèn lại mờ, rượu làm tê liệt cảm giác, nên không cảm thấy đau, chẳng phát hiện gì.
Mãi tới sáng hôm sau tỉnh rượu mới thấy.
Kết quả điều tra nghe thì… hơi vô lý.
Nhưng video nằm đó, tôi chẳng biết làm gì hơn.
Cuối cùng quán bar bồi thường mấy chục triệu, vụ này coi như xong.
Tôi nắm chặt lấy ngực.
Tâm huyết…
“Ý cậu là, bốn năm trước, có người lấy tâm huyết của mình?”
“Thẩm Tịch chết rồi bị giam trong mộ, là vì… có tâm huyết của mình?”
Lục Ninh gật đầu:
“Đúng vậy.”
“Bát tự của cậu và Thẩm Tịch tương hợp, tâm huyết là chìa khóa để vẽ trận.”
“Vì vậy cậu mới nhìn thấy chữ trên người bọn mình.”
“Họ chuẩn bị trước hai năm, chỉ để một đòn giết chết Thẩm Tịch, nhưng không ngờ hắn vẫn thoát được.”
“Bây giờ họ định giở lại trò cũ.”
“Nhưng lần này… họ muốn mạng của cậu.”
Tôi ngồi bệt xuống giường.
“Đợi đã, để mình suy nghĩ đã…”
Lục Ninh cũng ngồi xuống cạnh:
“Ừ, cậu cứ từ từ suy nghĩ.”
Tôi quay đầu:
“Vậy ý cậu là, cậu cũng biết cậu và Thẩm Tịch là nam nữ chính trong một truyện ngôn tình ma quái?”
Lục Ninh búng tay cái tách:
“Đúng rồi, đây là điều mình muốn nói.”
“Từ nhỏ mình đã thấy mấy chữ kia, biết mình là nữ chính, nhưng mình không muốn sống theo kịch bản, nên mình không đi theo cốt truyện.”
“Mình là con người thật sự. Dù là thế giới thật hay thế giới ảo, chỉ cần mình còn ý thức, thì mình không chấp nhận bị điều khiển.”
“Ừm… chính vì mình không bị kiểm soát, nên truyện bị drop giữa chừng, toàn bộ oán khí tập trung hết lên người mình.”
“Chắc cậu cũng thấy rồi, chữ trên người mình đều độc mồm độc miệng cả.”
“Cũng vì mình không bị điều khiển… mới khiến Thẩm Tịch gặp chuyện.”
Lục Ninh lộ vẻ áy náy.
“Hắn bị ép viết chết.”
“Ban đầu hắn có thể trốn thoát…”
Không gian chợt yên ắng.
Lục Ninh thở dài.
“Thế nên sau khi thành quỷ, thấy mấy dòng chữ ấy, cậu hiểu hắn oán bao nhiêu rồi đó.”
“Lần đầu gặp, mình đã nhận ra hai người.”
“Mình muốn bù đắp cho hắn, nhưng hắn hận mình, mình đề nghị hợp tác, đề nghị giúp hắn trả thù, hắn đều từ chối.”
“Mình đoán, hắn không chỉ muốn trả thù kẻ giết hắn…”
“Mà còn muốn trả thù…”
Kẻ đã viết hắn chết.
Tôi đoán được.
“Nhưng đó là hai thế giới khác nhau mà!”
“Đúng vậy! Ban đầu hắn chưa hết dương thọ, vẫn còn cơ hội. Nếu thật sự ra tay, sẽ tan thành tro bụi.”
“Cậu khuyên hắn đi.”
Tôi trợn to mắt:
“Tôi khuyên hắn? Cậu quá coi trọng tôi rồi đấy!”
Lục Ninh há miệng, cuối cùng chỉ biết thở dài.
16
Vì sự xuất hiện của Ngũ Hắc, Lục Hắc và Lục Ninh, kế hoạch của ông thầy kia bị phá vỡ, lủi thủi chuồn mất.
Nhưng lời đồn trong thôn đã lan đi khắp nơi.
Từ chuyện nhỏ như nhà nào gà chết, đến chuyện lớn như án mạng từ mấy chục năm trước, tất cả đều đổ cho tôi khắc mệnh.
Tôi thuận thế lấy cớ trúng xổ số, nói muốn đưa ba mẹ lên thành phố ở.
Còn em trai tôi, sắp thi đại học, nhất thời chưa đi được.
Nó vừa nghe đã khóc đến đất rung trời chuyển:
“Anh chị phất lên rồi là bỏ rơi em! Số em đúng là khổ mà!”
Sau cùng, ba mẹ nghĩ đi nghĩ lại, quyết định lên thành phố thuê phòng trọ để ở cùng em, tiện thể chăm sóc nó ôn thi.
Tóm lại là, trong làng không thể ở nữa.