Sau cùng, ba mẹ nghĩ đi nghĩ lại, quyết định lên thành phố thuê phòng trọ để ở cùng em, tiện thể chăm sóc nó ôn thi.
Tóm lại là, trong làng không thể ở nữa.
Đêm trước khi đi, tôi trằn trọc không ngủ nổi.
Đột nhiên muốn đến thăm mộ của Thẩm Tích.
Nhưng lại không dám đi một mình…
Đêm đen gió lớn, gió núi rít gào.
Lục Ninh kéo tôi đi, vừa cạn lời vừa bất lực:
“Này, sợ đến vậy mà còn nhất định phải mò lên núi làm gì?”
“Tôi đi xem rồi, trận pháp trấn áp tan rồi, chẳng còn gì đâu.”
Tôi ôm chặt lấy cánh tay cô ấy, chân mềm như bún.
“Cũng chẳng biết vì sao, chỉ là muốn đến xem… Không đi thì lòng cứ ngứa ngáy.”
Cảm giác như sắp bỏ lỡ điều gì đó khiến tôi bức bối không chịu được.
Lục Ninh thở dài:
“Thật là phục bà luôn đó.”
“Được rồi, đừng sợ, có tôi ở đây. Mấy hồn ma vặt không dám lại gần đâu. Nếu gặp ác quỷ, tôi kéo bà chạy trước, đảm bảo không thiếu tay thiếu chân gì cả.”
Tôi gật đầu lia lịa, hoảng sợ nhìn quanh:
“Cảm… cảm ơn.”
“Nhớ kéo tôi chạy cùng đấy.”
Lục Ninh: “…Bó tay.”
“Thôi để tôi cõng bà chạy luôn cho nhanh.”
“Vậy thì tuyệt! Chân tôi thể nào cũng mềm nhũn ra cho coi!”
Cứ thế, hai đứa vừa tán dóc vừa đi đến chỗ lần trước lên mộ.
Mâm cúng vẫn còn nguyên, đồ ăn thì đã ôi hoặc bị thú rừng gặm nhấm.
Tôi hít sâu một hơi, quỳ xuống đúng chỗ hôm đó.
Lục Ninh ngạc nhiên: “Bà làm gì vậy? Thẩm Tích ra rồi mà.”
Tôi không trả lời, chỉ lặp lại động tác ngày trước.
Dập đầu, khấn nguyện.
[Thẩm Tích, sống là điều tuyệt vời nhất – là chính anh đã nói với em.]
[Sống tiếp đi, Thẩm Tích.]
[Dương thọ chưa hết, vẫn còn cơ hội.]
Tôi mở mắt, đứng dậy, phủi đất trên đầu gối.
“Lục Ninh, đi thôi.”
Cô ấy gật đầu: “Ừ, đi thôi. Bám sát tôi đấy, quá 12 giờ âm khí nặng lắm.”
Tôi vội gật đầu, ôm chặt lấy cô ấy.
Sau khi chúng tôi rời đi, gió lốc thổi vù vù quanh nấm mồ.
Thẩm Tích bước ra từ xoáy gió, toàn thân đầy vết thương, nhưng không có máu.
Bởi vì anh đã là một hồn ma – không còn biết đến máu nữa.
Cơ thể anh, chỉ ngày càng trong suốt rồi dần dần tan biến.
Trác Minh hối hả bước ra từ bóng tối, định đỡ lấy Thẩm Tích nhưng lại không thể chạm vào.
Giờ đây anh ta có thể nhìn thấy Thẩm Tích, nhưng không thể chạm vào anh.
“Đại ca, anh yếu lắm rồi, đừng tiếp tục nữa.”
“Không nhớ ra cũng chẳng sao, ta trả thù là được rồi.”
“Anh xem mấy ngày nay, đám kia bị dọa đến hồn bay phách tán, khóc lóc van xin… Đại ca…”
Trác Minh mắt đỏ hoe.
Thẩm Tích nhìn về con đường núi gập ghềnh, ánh đèn pin mỗi lúc một xa, mỗi lúc một mờ.
“…Tôi nhớ ra rồi.”
Hai năm trước, anh bị truy sát, chạy trốn đến đây.
Khi bị trận pháp khống chế, tim bị đâm trúng, anh mới biết kẻ thù muốn luyện hóa anh thành một con rối biết nghe lời.
Anh vùng vẫy, cố gắng giành lấy một tia sinh cơ.
Nhưng đúng lúc đó – ý chí không còn là của anh nữa.
Anh không thể động đậy, bị bắt lại lần nữa.
Thà chết còn hơn trở thành ác quỷ vô tri vô giác.
Nhưng anh – ngay cả việc tự sát cũng không thể.
Anh cảm nhận được linh hồn bị lột bỏ, thân thể đang chết dần, ý thức đang tan biến.
Cũng vào lúc đó, anh chạm đến thiên cơ.
Anh thấy người ngồi trước máy tính, liên tục gõ ra từng câu chữ quyết định vận mệnh anh.
Khi cảm thấy anh không còn khống chế được nữa, cô ta hoảng loạn xóa chữ, gõ lại – lặp đi lặp lại như phát điên.
Miệng lẩm bẩm:
“Nhân vật giấy không cần ý thức. Dữ liệu, mã code không được tỉnh thức. Làm tốt vai nam chính của mày đi! Đừng phản lại tao! Đừng như nữ chính!”
Kẻ thù muốn biến anh thành con rối.
Người tạo ra anh lại muốn biến anh thành oan hồn, làm nền cho cốt truyện sau này.
Cuối cùng, anh vẫn không chống lại nổi thiên ý.
Ký ức này cũng bị xóa sạch.
Lần nữa tỉnh lại, anh thấy những dòng chữ.
Biết được tình cảnh của mình.
Cứ như cốt truyện đã định sẵn: trận pháp bị phá, anh không bị luyện hóa, mà bị trấn áp mãi mãi tại đây.
Chờ đợi – ngày được đánh thức.
Lúc này, một giọng nói thanh khiết mà thành kính theo gió vang vào tai anh:
“Thẩm Tích, sống là điều tuyệt vời nhất – là anh đã nói với em.”
“Sống tiếp đi, Thẩm Tích.”
“Dương thọ chưa hết, vẫn còn cơ hội.”
Giống như hôm đó.
“Cầu xin tổ tiên phù hộ con trúng độc đắc đi!”
“Cho con thêm bạn trai cao mét tám, bụng tám múi nữa!”
“Con muốn ngồi trên bụng anh ấy đếm tiền! Cầu xin tổ tiên hiển linh giùm con!”
Khi tôi và Lục Ninh trở về nhà, đã là hai giờ sáng.
Cả hai đều mệt mỏi và buồn ngủ.
"Bạn còn đi khách sạn không, cùng tôi chen chút nhé."
Lục Ninh có vẻ hơi thay đổi sắc mặt.
"Không."
Thấy vậy, tôi cũng không ép nữa.
"Vậy thì đường về cẩn thận, tới nơi nhớ báo cho tôi một tiếng."
Cô ấy quay người, đi nhanh như thể có ma đuổi theo sau.
Về đến nhà, tôi vội vã rửa mặt rồi mở cửa bước vào phòng ngủ.
"Thẩm Tích"
Tôi giật mình, suýt nữa rơi xuống giường.
Lúc này, Thẩm Tích đang ngồi trên giường tôi, thân thể mờ mờ, đầy vết thương.
Tôi vội vàng chạy lại
"Anh làm sao vậy?"
Tôi muốn chạm vào anh, nhưng lại sợ làm anh càng đau hơn.
Thẩm Tích mềm nhũn, tựa vào người tôi.
"A Du đau quá."
Câu nói "đau quá" khiến tim tôi như thắt lại.
Tôi vội đỡ anh nằm xuống, sau đó khóa cửa lại, bắt đầu cởi đồ.
"Định làm gì?"
Anh nhìn tôi, ánh mắt mờ ảo
Tôi trừng mắt: "Cố tình giả vờ hỏi sao?"
Tôi lập tức ngồi lên người Thẩm Tích, đưa tay kéo quần anh.
Thẩm Tích giữ tay tôi lại: "Tôi không có sức."
Trước kia, mỗi lần anh yếu ớt, anh đều tựa vào tôi.
Giờ thì tôi đã thế này rồi, mà anh vẫn giữ tay tôi lại.
Xong rồi…
"Chẳng lẽ anh không thể đứng dậy à?"
"......"
Sắc mặt Thẩm Tích lập tức tối sầm.
Ngay sau đó, anh ôm chặt eo tôi, kéo tôi lên.
"Con ngoan, em nghĩ sao?"
Giọng điệu lạnh lùng, căm hận.
Tôi bất ngờ, đau đến nhíu mày.
"Vậy thì sao cứ lề mề như vậy!"
Thẩm Tích vừa cười vừa hừ lạnh:
"Con ngoan, tốt nhất là đừng ngừng lại."
Mặc dù thể lực không tồi, nhưng cũng có lúc kiệt sức.
Ngược lại, sắc mặt Thẩm Tích lại đỏ lên.
"Anh tự tìm lấy."
"Thật ra tôi... không định làm phiền em."
Tôi lườm anh một cái.
"Anh nghĩ tôi sẽ tin sao?"
Câu trả lời là tiếng kẽo kẹt của giường.
Cả đêm không ngừng.
Từ ngoài cửa, mẹ tôi gọi:
“A Du, dậy đi, thu dọn đồ đạc rồi đi thôi."
Tôi cắn tay, ánh mắt nhìn Thẩm Tích đầy vẻ cầu xin.
Cho đến khi mẹ gọi lần thứ ba, anh mới rộng lòng tha cho tôi, giọng cực kỳ ác ý:
"Con ngoan, lần sau phải nghe lời."
Tôi chẳng dám nói gì!
Khi bước ra ngoài, vẻ mặt như thể bị hút sạch năng lượng, ba mẹ tôi giật mình
Tôi bịa lý do là thức trắng đêm để qua loa.
Cũng đúng... là thức trắng đêm.
Ba mẹ sắp xếp ổn thỏa rồi bảo tôi đi làm, dặn tôi đừng để tài sản lộ ra, đề phòng kẻ xấu nhòm ngó.
Họ vẫn chưa biết tôi đã nghỉ việc, tôi cũng không nói.
Chúng tôi vội vã chia tay, tôi thuê một khách sạn, định ngủ một mạch ba ngày ba đêm
Khi thức dậy, Thẩm Tích đang ung dung ngồi đối diện tôi, uống trà, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôi tức đến nghiến răng.
"Ma cũng biết uống trà à."
Ánh mắt Thẩm Trí lướt qua tôi, lạnh lùng
"Ma cũng có thể làm em."
"Thẩm Tích!”
Tôi ném gối về phía anh.
Thẩm Tích bắt lấy chiếc gối, vuốt những nếp nhăn trên đó.
"Ngủ đủ chưa?"
Mặt tôi đỏ lên, ngay lập tức quay lưng lại.
"Đừng quấy rầy, tôi muốn ngủ."
"Ha."
Thẩm Tích đi lại, đặt chiếc gối vào vị trí rồi từ từ nằm xuống
"Ngủ cùng."
Anh vươn tay ôm tôi.
Rất ngoan ngoãn, rất lễ phép.
Lúc này, bụng tôi kêu lên ầm ĩ.
Thẩm Tích cười khẽ.
"Được rồi, tha cho em."
"Ăn trước đi."
Anh kéo tôi dậy, tôi mới nhìn thấy trên bàn là đồ ăn mang về.
"Là em đặt qua điện thoại của anh, ăn đi."
Tôi ngồi xuống, bắt đầu ăn một cách ngon lành.
Trong khi ăn, tôi đã nhìn Thẩm Tích vài lần.
"Sao, vẫn muốn sao?"
Tôi trừng mắt nhìn anh: "Ngoài cái đó ra, đầu óc anh chẳng có gì khác sao?"
"Ê, ông thầy hôm đó, dễ dàng bỏ đi vậy sao?"
Tôi luôn cảnh giác, sợ anh có hậu chiêu gì.
Nhưng giờ đã hai ngày trôi qua rồi, thật sự rất yên tĩnh.
Thẩm Tích uống một ngụm trà, vẻ mặt nghiêm túc:
"Đương nhiên... sẽ không."
"Hôm em về, tôi đã đoán sẽ phải lợi dụng em, nên không thể quay lại."
"Tôi đã xử lý vài người bên đó, khiến họ không có thời gian quan tâm đến em, vì vậy họ phải quay về."
"À, mấy tên đen đen đó là cảnh sát đấy, em biết không?"
Thẩm Tích gật đầu.
"Ừ, đừng hỏi những điều không nên hỏi."
"Sẽ sớm thôi, mọi chuyện kết thúc."
Nhớ lại những gì Lục Ninh nói, tôi mở miệng định khuyên can, nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Ai muốn làm ma đâu, sống tốt thì chẳng ai muốn trở thành quái vật
"Hứa Minh Du”
"À?"
Thẩm Tích hiếm khi gọi đầy đủ tên tôi, chỉ có lần đầu tiên dụ dỗ tôi.