Cùng Xà Nhân Đại Chiến 3000 Vạn Hiệp - 6

Chương 6:

Ta thấy Tống Kiến Quốc.

Ở hiện đại, hắn là một ông chú trung niên phát tướng đáng yêu.

Giờ lại vào thân thể một công tử tuấn tú sáng sủa.

Ta nhanh chân đi tới trước mặt hắn, nhỏ giọng nói: “Tống tổng, là ta, Tiểu Khương.”

Tống Kiến Quốc lập tức hớn hở ra mặt, còn ôm lấy vai ta châu đầu ghé tai thì thầm.

“Ngươi cũng xuyên tới rồi sao, tốt quá!

“Tiểu Khương, ta đây trời sinh mệnh phú quý. Lão cha tiện nghi của ta là người có thân phận tôn quý nhất tu tiên giới, sau này có ta che chở ngươi, chúng ta có phúc cùng hưởng ha ha ha ha!”

“Tống tổng, ngươi mau trốn đi, nguyên thân của ngươi mang huyết hải thâm thù, Quỷ thái tử tới giết ngươi rồi!”

Tống Kiến Quốc vẫn còn cười ngây ngô, hoàn toàn không nghe thấy lời ta nói.

Ta quay đầu nhìn về phía Bùi Huyền.

Hắn ngồi giữa đám tân khách, ung dung tự tại giơ chén rượu về phía ta.

Rõ ràng hắn đã che đi mấy lời muốn ông chủ bỏ trốn mà ta nói ban nãy.

Các tân khách bắt đầu bàn tán về Quỷ Thái Tử.

“Quỷ Vực xuất hiện một Quỷ Thái Tử, hắn giết Quỷ Vương, thống trị Quỷ Vực.”

“Không biết người này khi còn sống có lai lịch gì?”

“Có lời đồn rằng... hắn là con riêng của Cố minh chủ, chết yểu từ nhỏ.”

“Không hổ là huyết mạch của Cố minh chủ, đích tử là thiên tài tu tiên, ngay cả con riêng chết yểu cũng có thể trở thành Quỷ Thái Tử.”

“Các ngươi nói xem, liệu Cố minh chủ có nhận hắn về không?”

“Chắc chắn là không, dù lợi hại đến đâu cũng chỉ là quỷ tu, tà môn ngoại đạo, sao xứng làm con cháu thế gia.”

Cố Thành tới.

Hắn ngồi xuống vị trí chủ tọa, cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh.

Mọi người lập tức đứng dậy hành lễ với hắn.

Ta nắm chặt nắm đấm. Thiên đạo thật bất công, sao lại để kẻ ti tiện này hưởng thụ danh vọng tốt đẹp tới thế!

Cố Thành nói: “Người tới đều là khách, không cần đa lễ. Diễm nhi, chiêu đãi các vị quan khách cẩn thận.”

Tống Kiến Quốc lớn tiếng đáp: “Vâng, cha!”

Ta nhìn vị trí Bùi Huyền vừa ngồi, hắn đã không còn ở đó.

Trước khi báo thù, hắn muốn tìm Bùi Chiêu.

Ta đi tìm Bùi Huyền, thấy hắn đứng trước một cái giếng vẽ đầy bùa chú.

“Đây là cái gì?”

Khóe miệng Bùi Huyền khẽ nhếch lên, khiến người ta có cảm giác sởn tóc gáy.

“Phược Hồn Chú trấn áp hồn phách của ta, vô dụng thôi.”

Trái tim ta như bị thứ gì đó xé rách.

Trong giếng là thi thể của hắn.

Cố Thành đã hại chết nhiều hài tử của Chiêu nương tử như vậy, duy chỉ sợ Bùi Huyền oan hồn đòi mạng.

“Khương Cẩm Âm, ngươi đã chọn đứng về bên nào chưa?”

Hình ảnh Tống Kiến Quốc dẫn theo đồng nghiệp, tới vùng sơn thôn bênh vực ta lại hiện lên trong đầu.

Hắn nói: “Tiểu Khương, sinh con là ham muốn của cha mẹ, bọn họ đã sinh ra ngươi thì phải có nghĩa vụ nuôi dưỡng ngươi. Nhưng bọn họ không thể dùng ân tình đạo đức trói buộc ngươi.”

“Tình yêu là hai chiều, nếu bọn họ không yêu ngươi, ngươi cũng không cần yêu bọn họ.”

“Những gia đình độc hại, nên tránh xa. Không phải cứ có quan hệ huyết thống mới là người nhà, người nhà sau này còn có thể lựa chọn.”

“Đừng sợ, thế giới rộng lớn, rồi sẽ có một ngày, ngươi sẽ tìm được người nhà thực sự yêu thương ngươi.”

Đối với ta, ông chủ không chỉ là ông chủ.

Ta thu hồi suy nghĩ, nhìn Bùi Huyền.

“Ta chọn... Tống Kiến Quốc.”

Nói xong, lòng ta đau như dao cắt.

Thì ra ta đã yêu Bùi Huyền từ lâu rồi.

Bùi Huyền cười lạnh, mắt biến thành mắt rắn hẹp dài, nửa bên mặt cũng xuất hiện vảy rắn.

“Được, ta đã hiểu.”

“Bây giờ, ngươi có thể bắt đầu trốn chạy rồi.”

“Nếu để ta lại nhìn thấy ngươi... ta sẽ giết ngươi.”

Ánh trăng biến thành màu đỏ như máu.

Vô số cương thi chui từ dưới đất lên, vừa thấy người đã nhào tới cắn xé.

Ta đi tìm Tống Kiến Quốc.

Đột nhiên, một mụ béo ôm lấy đùi ta, nước mắt giàn giụa: “Cứu ta!”

Là mụ ta, chính mụ ta đã ngược đãi Bùi Huyền!

Ta biến ra tiên kiếm, một kiếm giết chết ả.

Đây là lần đầu tiên ta giết người.

Tay ta run rẩy, ghê tởm muốn nôn.

Nhưng ta không hối hận.

Người ta muốn giết nhất là Cố Thành.

Yến tiệc loạn thành một đoàn, mọi người vội vàng bỏ chạy.

Ta tìm thấy Tống Kiến Quốc, nói với hắn: “Nguyên chủ của thân thể này nhờ uống máu của Quỷ thái tử mới có thể lớn lên được.”

Ta kể lại những việc Cố Thành đã làm cho hắn nghe.

Lần này Bùi Huyền không che chắn lời ta.

“Mẹ kiếp, Cố Thành thật không phải người!”

Tống Kiến Quốc mặt xám như tro tàn, sợ tới mức hai chân run lẩy bẩy.

“Vậy... vậy... vậy phải làm sao, ta sợ… Quỷ... Quỷ thái tử không thể tha cho ta sao?”

“Không thể, linh hồn trong thân thể này là ai không quan trọng, hắn muốn diệt môn Thánh Kiếm Tông. Tống tổng, chúng ta chỉ có thể dốc toàn lực trốn chạy.”

Chúng ta chạy rất lâu, nhưng vẫn luôn xoay quanh một khu vực.

Là quỷ đả tường.

Ta tung ra đại chiêu phá hủy bức tường xung quanh.

“Tiểu Khương, ngươi ngầu quá đi!”

Đột nhiên có một đám cương thi tràn về phía Tống Kiến Quốc.

“Tiểu Khương, cứu ta!”

Ta vung kiếm chém giết cương thi.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo