Khổ luyện hai năm, cuối cùng cũng có cơ hội thực chiến.
Cảm giác chém giết loạn xạ cũng không tệ.
“Cố Diễm” được đồn đại là thiên tài tu tiên, giờ lại đang yếu ớt trốn sau lưng ta.
“Tống tổng, ngươi xuyên tới cũng đã hai năm rồi, không học được chút thần công nào sao?”
“Nói ra thì xấu hổ, thân phận này của ta muốn gì có nấy, ta trực tiếp nằm ngửa hưởng thụ.”
Được rồi, Tống Kiến Quốc sống thật sự quá an nhàn rồi.
Không giống ta, mỗi ngày đều phải hoàn thành KPI sáu lần, sau khi hoàn thành KPI còn bị Bùi Huyền giám sát tu luyện.
Thân thể Tống Kiến Quốc quả thực là máy dẫn dụ cương thi, từng đợt cương thi kéo tới tấn công hắn.
Hắn khóc lóc: “Tại sao chúng chỉ tấn công ta mà không tấn công ngươi?”
Ta liếc nhìn chiếc váy lụa ta đang mặc.
Cuối cùng Bùi Huyền vẫn hạ thủ lưu tình với ta.
…
Ta thuận theo trí nhớ tìm được gian phòng giam Bùi Chiêu, nàng không có ở đó.
“Tống tổng, ngươi có biết Chiêu nương tử bị giam ở đâu không?”
Tống Kiến Quốc lắc đầu.
“Ta đã đi qua mọi gian phòng, không thấy Chiêu nương tử mà ngươi nói.”
“Nếu ta biết ở đây có người giam cầm cưỡng hiếp phụ nữ, chắc chắn ta sẽ cứu nàng!”
“Nghĩ đến thân thể này được nuôi dưỡng bằng cách ấy, ngay cả ta cũng thấy ghê tởm.”
Đúng vậy, ông chủ của ta vẫn luôn là một người tốt như vậy đấy.
Ta chợt dừng lại nhìn lên giữa không trung, Bùi Huyền đang đấu pháp với Cố Thành.
Rõ ràng, Bùi Huyền đang áp đảo Cố Thành.
Ta khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng thầm nói: Cố lên, băm thây tên cặn bã kia thành vạn đoạn đi.
Bỗng nhiên Tống tổng nói: “Ta nhớ ra rồi, Thánh Kiếm Tông có một cái thủy lao, bọn họ nói bên trong giam một con quái vật, có lẽ chính là Chiêu nương tử!
“Mau dẫn ta tới đó.”
Thủy lao tỏa ra mùi hôi thối, trong nước đầy rẫy ký sinh trùng.
Ta thấy được Chiêu nương tử.
Ông chủ vừa nhìn thoáng qua đã vịn tường nôn mửa.
Ta kéo Chiêu nương tử lên từ trong nước.
Ngươi đã từng thấy “Nàng tiên cá dưới cống” bao giờ chưa?
Nàng ấy gần như đã biến thành nàng tiên cá dưới cống, đuôi rắn tàn khuyết mọc đầy ký sinh trùng lúc nhúc, toàn thân lở loét, hôi thối vô cùng.
“Tiền bối, cửu nhi tử của ngài, cũng chính là Bùi Huyền, hắn đã thành quỷ tu, cũng đã trở thành một mỹ nam tử tuấn tú phong thần.”
“Hắn ở Quỷ Vực giết vạn quỷ, cũng giết Quỷ Vương, thống trị Quỷ Vực, giờ đã thành Quỷ Thái Tử nổi danh thiên hạ.”
“Hắn tới tìm Cố Thành báo thù rồi, hắn rất lợi hại, lão già kia đánh không lại hắn đâu.”
Đôi mắt trống rỗng của Bùi Chiêu bỗng sáng rực lên.
“Ngươi nói thật ư?”
“Thật.”
“Vậy ngươi là ai?”
Ta đỏ mắt mỉm cười với nàng: “Ta tên là Khương Cẩm Âm, là đạo lữ của Bùi Huyền.”
Bùi Chiêu bật cười.
“Tốt... tốt... tốt... Thật tốt quá... Có phải ta đang nằm mơ không?”
“Không phải mơ, đều là thật.”
“Bé ngoan, ngươi có kẹo không? Đã lâu lắm rồi ta chưa được ăn kẹo.”
Ta lấy một gói giấy từ trong tay áo ra, bên trong toàn là kẹo sen.
Ta đút cho nàng một viên.
Nàng thỏa mãn nói: “Ngon thật, giống hệt vị kẹo Huyền nhi đã cho ta ăn năm xưa.”
“Ta còn rất nhiều, sau này... ngài muốn ăn bao nhiêu cũng được.”
Đúng lúc này, Cố Thành tiến vào.
Hắn thân mang trọng thương, tay cũng bị cụt mất một bên, đã là nỏ mạnh hết đà.
Hắn muốn dùng Bùi Chiêu làm con tin.
Ta rút kiếm lao về phía hắn.
“Không biết tự lượng sức mình!”
Cố Thành nói xong, tung ra một đại chiêu.
Có điều, chiêu thức ấy không thể gây ra bất kỳ tổn hại gì đối với ta.
“Sao có thể?!”
“Chiếc váy lụa ta đang mặc là do da rắn của Bùi Huyền biến thành, vừa hay có thể đỡ được đại chiêu của tu sĩ Hóa Thần kỳ.”
Bùi Huyền tu Quỷ Đạo.
Tu vi của hắn không được phân chia theo cấp bậc tu tiên.
Ta không biết tu vi hiện tại của hắn đã đạt tới cấp bậc gì.
Nhưng da hắn tùy tiện lột ra cũng có thể phòng ngự đại chiêu của tu sĩ Hóa Thần kỳ, vậy hẳn tu vi của hắn phải trên Hóa Thần kỳ mới phải.
Ta chém đứt cánh tay còn lại của Cố Thành, làm hắn ta kêu lên thảm thiết. Nhìn thấy “Cố Diễm” bên cạnh, hắn ta như vớ được cứu tinh.
“Diễm nhi, mau giúp ta giết ả!”
Ông chủ cầm kịch bản đứa con bất hiếu, bắt đầu diễn sâu.
“Cha, nàng là đạo lữ của Quỷ thái tử, con không dám đụng vào nàng.”
“Con chỉ muốn sống, chi bằng cha vui vẻ đi chết đi, lại cầu xin Quỷ thái tử tha thứ, cho con một con đường sống.”
Chiêu này của ông chủ quả thực đúng là giết người tru tâm.
“Đồ bất hiếu! Ta làm những việc này đều là vì ngươi... Ngươi lại muốn ta chết!”
Ông chủ quay người đi, giả vờ bày ra vẻ hèn nhát ích kỷ.
Ta lại chém đứt hai chân của Cố Thành, giờ hắn đã thành người không tay không chân.
Ta kéo hắn tới trước mặt Chiêu nương tử, nói: “Tiền bối, ta sẽ cắt từng miếng thịt của hắn để ngài hả giận.”
Chiêu nương tử cười.
“Không cần, ta có thể cắn chết hắn, uống máu hắn, ăn thịt hắn ha ha ha ha ha!”
Cuối cùng, nàng đã thực hiện được lời thề năm xưa.
Trong thủy lao tràn ngập tiếng kêu rên thảm thiết.