Cùng Xà Nhân Đại Chiến 3000 Vạn Hiệp - 8

Chương 8:

Chiêu nương tử miệng đầy máu tươi, nhìn hài cốt của Cố Thành, nước mắt chảy ra từ khóe mắt.

“Cố Lang, ngươi hại ta thật khổ...”

Sau đó Chiêu nương tử tự bạo nội đan, hóa thành tro bụi.

Ta gần như không kịp ngăn cản.

Một trận âm phong ập tới, Bùi Huyền tiến vào.

Trong tay hắn nắm một linh thể màu đen đang vặn vẹo, đó là hồn phách của Cố Thành, cuối cùng bị hắn bóp nát, hồn phi phách tán.

Bùi Huyền nhìn tro bụi trên mặt đất, đáy mắt đỏ lên.

Cái chết của Chiêu nương tử đã kích thích hắn, khiến hắn hoàn toàn nổi giận.

Nếu có giá trị hắc hóa, giờ phút này chắc hắn đã hắc hóa 100%.

Bùi Huyền quay đầu nhìn Tống Kiến Quốc, cười nói: “Tiếp theo, tới lượt ngươi.”

Tống Kiến Quốc lập tức trốn ra sau lưng ta.

Ta nắm chặt kiếm, nói: “Ngươi muốn giết hắn thì giết ta trước đi.”

Bùi Huyền bật cười, lạnh lùng nói: “Khương Cẩm Âm, ngươi tưởng ta không nỡ giết ngươi?”

Hắn vung một chưởng, ta lẫn ông chủ cùng bay ngược ra ngoài, đập vào tường, suýt nữa thì không gỡ ra được.

Ta phun ra một ngụm máu tươi.

Đau chết ta.

Ông chủ kêu la: “Tiểu Khương, không phải vừa rồi ngươi nói với Chiêu nương tử, hắn là đạo lữ của ngươi sao? Vậy mà giờ hắn lại đánh cả ngươi, loại đàn ông vũ phu như vậy tuyệt đối không thể chấp nhận!”

Bùi Huyền sững người, lệ khí trên mặt lập tức tiêu tán, cả mắt lẫn mặt đều khôi phục hình người.

Ta và ông chủ bị Quỷ thái tử bắt về Quỷ Vực.

Bùi Huyền chữa lành vết thương cho ta, lại ném ta lên giường, biến ra đuôi rắn quấn lấy ta.

Chúng ta làm lần thứ 2971.

Khi hắn động tình còn nói: “Làm với ta đủ ba ngàn vạn lần, ta sẽ tha cho ngươi.”

Nói cách khác, đời này hắn sẽ không buông tha ta.

Ta thở dài một hơi, kể lại những chuyện đã xảy ra ở Thủy Lao cho hắn nghe.

“Mẫu thân ngươi rất yêu ngươi.”

Ta hôn lên môi hắn, nói: “Tống Kiến Quốc cũng có thể tính là đã giúp ngươi.”

Ta vẫn không nhịn được cầu xin cho Tống tổng.

Bùi Huyền nói: “Ta giết hắn, hắn có thể ở Quỷ Vực làm quỷ tu.”

“Nhưng không phải ai cũng có thể thành quỷ tu, hắn lương thiện như vậy, không thể làm lệ quỷ được.”

“Đúng vậy, hắn lương thiện, ta độc ác.”

Ta ôm trán.

“Tống tổng là bạn tốt nhất của ta, ngươi đừng ghen tuông lung tung.”

“Ngươi đã nằm trên giường của ta còn dám nhắc tới hắn...”

Phiền chết đi được.

Ta trực tiếp hôn lên môi hắn.

Tiến hành lần giao lưu sâu hơn lần thứ 2972.

Ta bảo hắn biến ra hai chân.

Đúng là thể nghiệm hoàn toàn mới.

Hôm nay, ta thừa dịp Bùi Huyền không có ở đây mà đi tìm Tống Kiến Quốc.

Hắn đang treo cổ tự vẫn.

Ta vội vàng ôm lấy chân hắn, sốt ruột nói: “Tống tổng! Ngươi tuyệt đối không được nghĩ quẩn!”

Tống Kiến Quốc trợn trắng mắt.

“Khụ khụ khụ, cha sống của ta ơi, đừng túm ta! Mau buông ra!”

Ta vội vàng cắt đứt dải lụa trắng.

Tống Kiến Quốc ngã phịch dưới đất thở hổn hển.

“Vì sao ngươi lại muốn tự vẫn?”

“Thân thể này đã gánh quá nhiều nhân mạng, ta sống cũng không an tâm, chi bằng chết quách đi cho xong.”

Ta giật giật khóe miệng, nói: “Nhưng chết rồi, ai dám chắc ngươi có thể xuyên về thế giới cũ. Với cái dạng nhu nhược của ngươi cũng chẳng thể thành lệ quỷ được, kết quả tốt đẹp nhất là đầu thai chuyển kiếp.”

“Mà đầu thai chuyển kiếp lại là chuyện hên xui, nhỡ đâu lạc vào Súc Sinh Đạo thì sao? Huống chi, ta thấy chết là hết, nếu có đầu thai người đó cũng không còn là ngươi nữa, ngươi sẽ biến mất hoàn toàn.”

Vậy nên phải ráng mà sống.

Dù có khổ sở, có mệt mỏi, dù cuộc đời có nhiều chông gai đến đâu, cũng phải cố gắng sống tiếp.

Bởi lẽ còn sống, là còn ý nghĩa.

Tống Kiến Quốc ôm ta khóc rống.

“Nhưng ta cũng không muốn ở lại Quỷ Vực, nơi này toàn là lệ quỷ, đáng sợ chết đi được!”

“Quỷ không đầu, quỷ treo cổ, quỷ chết đuối, quỷ tân nương... đủ loại quỷ thay nhau nhảy ra hù dọa ta, ta ăn không ngon ngủ không yên! Chi bằng ngươi cứ để gã vũ phu kia giết quách ta đi cho xong, hoặc là thả ta đi đi!”

“Bùi Huyền không phải là kẻ vũ phu.”

“Hắn đánh ngươi mà ngươi còn bênh hắn, sao ngươi có thể yêu đương mù quáng đến vậy?”

Ta sờ mũi.

“Ta lừa Bùi Huyền đi chỗ khác, ngươi tự trốn đi, được chứ?”

“Được thôi.”

Tống Kiến Quốc xoa xoa tay, nói: “Có điều ta lại không biết dùng pháp lực, ngươi có thể cho ta mượn chiếc váy kia của ngươi phòng thân được không?”

Ta sờ lên chiếc váy, trong lòng có chút không nỡ.

Nhưng nghĩ Tống tổng thật sự cần pháp bảo hộ thân, ta bèn cởi váy đưa cho hắn.

Hắn mặc váy vào.

Chỉ khoảnh khắc sau, ánh mắt hắn chợt biến đổi, vung ra một thanh tiên kiếm, đâm thẳng vào tim ta.

“Ta là Cố Diễm.”

“Ta và Tống tổng vốn là nhất thể song hồn, trước giờ vẫn là hắn chiếm quyền chủ đạo, ta chỉ ẩn mình trong cơ thể. Cuối cùng ta cũng đoạt lại được quyền điều khiển thân thể, giết ngươi, báo thù cho phụ thân ta.”

Ta thổ huyết.

Bùi Huyền...

Bùi Huyền hẳn sẽ đau lòng lắm...

Vào khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, ta thấy Bùi Huyền thuấn di tới.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo