1
"Em muốn quay lại làm phóng viên chiến trường?!"
Sáng nay, cả đài truyền hình vang lên một tiếng kêu kinh ngạc.
Tôi bình tĩnh đặt đơn xin điều chuyển lên bàn:
"Vâng, em muốn thường trú ở Cộng hòa Dân chủ Congo."
Giám đốc đài trầm mặc hồi lâu.
"Tiểu Niết... Em rất phù hợp với công việc này, ba năm trước ai cũng thấy rõ điều đó. Nhưng bây giờ em vừa mới chuẩn bị kết hôn! Còn đang trong kỳ nghỉ cưới!"
Ông ấy ngập ngừng, rồi hạ giọng hỏi:
"Đến một nơi nguy hiểm như vậy, chồng em có đồng ý không?"
Tôi im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói:
"Không cưới nữa."
"Em nói gì cơ?!"
Dưới ánh mắt kinh ngạc của giám đốc, tôi kiên định lặp lại:
"Hôn lễ này, em không cưới nữa."
Hôm qua, Kỷ Thanh đi mua kẹo cưới, nhờ tôi gửi danh sách từng loại được lưu trong máy tính anh ấy.
Tôi mở tập tin mang tên 'Kế hoạch kết hôn', nhưng thứ hiện ra lại là một bảng ghi chép tình sử của anh ta.
Sáu cô gái, mỗi người đều có ghi chép chi tiết về chiều cao, ngoại hình và các thông tin khác.
Hồ sơ của tôi nằm ngay trang đầu tiên:
Tên: Niết Lan.
Hoàn cảnh gia đình: Không cha không mẹ, quan hệ xã hội đơn giản.
Tính cách: Kiểu mẫu vợ hiền mẹ đảm, ngoan ngoãn, không có chí tiến thủ.
Ghi chú: Biết làm việc nhà, có thể sinh con.
Cuối cùng, anh ta còn tô vàng một dòng chữ:
"Phù hợp để kết hôn."
Tim tôi chợt rơi xuống đáy vực.
Ngừng lại vài giây, tôi tiếp tục lật xem những trang sau.
Hồ sơ của những cô gái khác cũng có đánh giá tương tự:
"Xa hoa, lãng phí, không cân nhắc."
"Lối sống lười biếng, không cần cân nhắc."
"Có em trai, không cân nhắc."
Nhưng đến trang cuối cùng…
Ngoài tên và bức ảnh, tất cả đều trống rỗng.
Chỉ có một dòng ghi chú duy nhất:
"Em là cánh chim tự do, hãy kiêu hãnh bay về phía chân trời."
Tên cô ấy là Kiều Ninh.
2
Tôi chợt nhớ lại, khi lập danh sách khách mời, Kỷ Thanh đã do dự trước cái tên này.
Anh ta thêm vào, rồi lại xóa đi, lặp đi lặp lại mấy lần.
Tôi hỏi lý do, anh chỉ cười nhạt:
"Cô ấy đang du lịch vòng quanh thế giới, có lẽ sẽ không quay về chỉ để dự đám cưới."
Thì ra... đây chính là mối tình đầu của anh ta.
WeChat của Kỷ Thanh vẫn đang đăng nhập trên máy tính.
Tôi tìm thấy Kiều Ninh.
Lịch sử trò chuyện giữa họ đã bị xóa sạch.
Nhưng bài đăng mới nhất trên trang cá nhân của cô ấy vẫn còn:
"Đáng ghét! Người tôi yêu sắp kết hôn rồi! Tôi phải đi phá tung trục bánh xe cưới để cướp chú rể mới được!"
Kỷ Thanh bình luận bên dưới:
[Cướp cũng vô ích, anh sẽ không cưới em.]
[Huhu được thôi! Xem ra lần này anh tìm thấy tình yêu đích thực rồi hả?!]
[……Nói cái gì vậy?]
[Hứ! Thôi bỏ đi! Nhà anh kiểu gia đình cổ hủ như thế, cưới anh xong là phải hầu hạ cả nhà, tôi không thèm đâu! Đích đến của tôi là những chân trời xa xôi!]
[Ừ, anh biết. Vì thế, anh mới cưới người mà họ muốn anh cưới.]
[Anh cũng không nỡ để em làm những điều đó.]
3
Không nỡ ư?
Nghe từ này thốt ra từ miệng Kỷ Thanh, thật đúng là hiếm có.
Tôi và anh ta quen nhau qua mai mối.
Anh ta trẻ tuổi, tài giỏi, là phó chủ nhiệm trẻ nhất của một bệnh viện hàng đầu, ngoại hình cũng điển trai.
Nhưng vì có cặp phụ huynh truyền thống khó chiều, nên đến giờ vẫn chưa kết hôn.
Bố mẹ anh ta có tính kiểm soát rất mạnh, yêu cầu con dâu phải ngoan ngoãn, dịu dàng, tinh ý và biết chăm sóc người khác.
Lần đầu tôi về ra mắt, mẹ anh ta đã bưng ra một chậu nước, bảo tôi rửa chân cho bà.
Nhưng tôi sẵn sàng chịu đựng tất cả.
Vì ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Kỷ Thanh…
Tôi đã nghĩ:
Chỉ cần có khuôn mặt này, bảo tôi làm gì cũng được.
Chúng tôi yêu nhau hai năm.
Bố mẹ anh ta rất hài lòng về tôi.
Còn Kỷ Thanh thì dần quen với một căn nhà luôn sạch sẽ gọn gàng, những bữa cơm nóng hổi luôn sẵn sàng, những bộ quần áo luôn được ủi phẳng phiu…
Nhưng thái độ của anh ta mãi chẳng mặn chẳng nhạt.
Cho đến sinh nhật năm nay, tôi muốn tự tay làm bánh tặng anh ta.
Kết quả, lò nướng phát nổ trong lúc làm nóng trước.
Khi anh ta lao đến bệnh viện, nhìn thấy cánh tay tôi đầy mảnh kính vỡ, lần đầu tiên anh ta bối rối đến luống cuống, nâng mặt tôi lên, giọng run rẩy:
"Em không cần làm những thứ này vì anh… Không làm cũng được mà…"
Nhưng dù vậy, anh ta chưa bao giờ nói rằng không nỡ rời xa tôi.
Sau đó, anh ta cầu hôn tôi.
Tôi đã nghĩ, có lẽ anh ta có chút tình cảm, sẵn sàng cùng tôi đi tiếp quãng đường này.
Nhưng không ngờ…
Anh ta chỉ đang thuận theo ý bố mẹ mình.
Kiều Ninh, mới là người mà anh ta trân trọng đến mức sẵn sàng buông tay.
Khoảnh khắc đọc được cuộc trò chuyện của họ, tôi đã hiểu…
Mối quan hệ này nên kết thúc rồi.
Anh ta diễn kịch cho bố mẹ anh ta xem, tôi diễn kịch để tự lừa mình.
Nhưng dù có diễn hay đến đâu, chung quy cũng chỉ là một vở kịch.
4
Về đến nhà từ đài truyền hình, tôi lục lọi trong góc sâu của tủ sách, tìm ra mấy túi máy ảnh cũ.
Những ký ức bị chôn vùi bao lâu nay lại hiện về.
Lớp vỏ ngoài của máy ảnh đã trở nên xa lạ khi chạm vào, pin thì đã cạn khô từ lâu.
Trong lúc đợi bộ sạc nạp lại năng lượng, tôi cắm thẻ nhớ vào máy tính, mở ra những bức ảnh đã bị phong kín trong bụi thời gian.
Tấm đầu tiên—người phụ nữ châu Phi đứng chờ phát thuốc trị dịch tả.
Tấm thứ hai—đứa trẻ năm tuổi, vóc dáng chưa cao đến khẩu súng nhưng đã là lính.
Tấm thứ ba—dân tị nạn ở tỉnh Bắc Kivu, chen chúc trong những túp lều rách nát.
…
Khói súng và bụi bặm như xuyên qua thời gian, bủa vây lấy tôi.
Tim như bị một móng vuốt sắc nhọn siết chặt.
Tôi ngả người ra sau ghế, cố gắng làm dịu nhịp tim đang đập dồn dập, khẽ bật cười chua chát.
Không biết, nếu Kỷ Thanh nhìn thấy những thứ này…
Anh ta còn có thể viết vào phần ghi chú của tôi bốn chữ "an phận thủ thường" không?
Đúng lúc đó, điện thoại rung lên hai lần.
Là tin nhắn của anh ta.
Một địa điểm nhà hàng được gửi đến.
Tôi mới sực nhớ, tối nay anh ta hẹn các phù rể và phù dâu tụ tập ăn uống.
Tôi không có nhiều bạn bè thân thiết, nên họ đều là bạn của Kỷ Thanh.
Nhưng tôi hiểu, đây chỉ là một cái cớ.
Bởi vì hôm nay…
Kiều Ninh đã trở về nước.
5
Lúc tôi đến nhà hàng, họ đã gọi món xong.
Bên cạnh Kỷ Thanh, chỗ ngồi đã kín.
Không có chỗ nào dành cho tôi.
Kiều Ninh nhìn thấy, ánh mắt đầy hứng thú đánh giá một lượt, rồi tùy tiện lên tiếng, như đang ra lệnh:
"Đi lấy một cái ghế đi, ngồi đâu tùy ý!"
Tôi kéo một chiếc ghế, chọn vị trí xa họ nhất mà ngồi xuống.
Trong suốt quá trình đó, Kỷ Thanh chỉ lặng lẽ quan sát, không nói một lời.
…
Có người cười hỏi:
"Jojo, bọn này còn tưởng lần này cậu không về đấy!"
Kiều Ninh bật cười:
"Nói gì vậy? Đây là đám cưới của A Thanh! Dù có phải bò, tôi cũng bò về xem thử anh ấy cưới ai!"
Mấy người xung quanh liếc mắt nhìn nhau, ý tứ sâu xa.
"Cũng đúng, quan hệ hai người đâu phải bình thường."
…
Sau đó, câu chuyện xoay quanh hành trình của Kiều Ninh.
Lúc đồ ăn được dọn lên, cô ta đã kể xong chuyện câu cá ngừ vây vàng ở Địa Trung Hải, đi bộ trên con đường hành hương Bồ Đào Nha, leo tảng đá Uluru ở Úc.
Mọi người đều chăm chú lắng nghe, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
"Jojo, cậu là con gái đấy! Mà dám đi khắp nơi thế cơ à?!"
Kiều Ninh nhếch môi:
"Hừ, tôi không phải kiểu phụ nữ cả đời chỉ biết quanh quẩn với dầu mỡ, bếp núc, chồng con đâu!”
"Người dũng cảm, luôn là người tận hưởng thế giới trước tiên!"