6
Rượu ngà ngà say, không khí trong bàn tiệc cũng trở nên rộn ràng.
Và tất nhiên, Kiều Ninh vẫn luôn là tâm điểm của bữa tiệc.
Còn Kỷ Thanh ngồi bên cạnh, rất ít lên tiếng.
Chỉ là thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn cô ta, ánh mắt dần trở nên dịu dàng đến mức như có thể tan chảy.
Tôi lặng lẽ uống cạn nửa chén rượu trắng.
Đầu lưỡi cay đến tê dại.
Cảm thấy tất cả đều vô vị.
…
Kiều Ninh đã kể đến chuyện cô ta đối phó với bọn lừa đảo ở Ai Cập.
Rồi đột nhiên, cô ta quay sang hỏi Kỷ Thanh:
"Anh có muốn biết ‘cưng ơi’ trong tiếng Ả Rập nói thế nào không?"
Kỷ Thanh khựng lại, lắc đầu.
"Tôi dạy anh nhé!"
Cô ta nghiêng người, ngả lên vai anh, ghé sát tai anh thổi một hơi:
"Habibi~"
Kỷ Thanh bất đắc dĩ đỡ cô ta ngồi thẳng lại, vành tai đỏ ửng:
"Ngồi cho đàng hoàng nào..."
"Anh học theo tôi đi!"
Không chịu nổi cô ta làm nũng, anh khẽ thở dài, đành mở miệng:
"Habibi..."
"Bingo!"
"Đúng rồi, anh chính là habibi của tôi đó~"
Nói rồi, cô ta đảo mắt một vòng, bất ngờ nhìn sang tôi:
"Cô đã từng đến châu Phi chưa?"
7
Có người lập tức bật cười khinh miệt.
"Cô nhìn cô ta xem, trông giống kiểu người đó à?
"Châu Phi á? Tôi nghĩ đến cả rời khỏi tỉnh còn chẳng được mấy lần ấy chứ!"
Ngay cả Kỷ Thanh cũng mang theo ý cười chế giễu, lắc đầu.
Kiều Ninh híp mắt, vẻ mặt như vừa giành chiến thắng.
"Cũng đúng, tôi hỏi nhầm người rồi!"
"Lẽ ra nên hỏi cô ấy— hỏi xem chợ nào bán rau rẻ nhất, nước tẩy bồn cầu hãng nào tốt nhất mới phải!"
Bàn tiệc lập tức vang lên một tràng cười rộn rã.
Cô ta quay đi, tiếp tục chủ đề tiếp theo.
…
Tôi siết chặt tay.
Chợt nghĩ, có lẽ mình cũng đã hơi say.
Bằng không, sao lại có thể tức giận vì một màn khiêu khích vụng về thế này?
"Tôi đã từng đến." Tôi khẽ nói.
Tiếng cười trên bàn dần nhỏ lại.
Kiều Ninh nghiêng đầu.
"Cái gì?"
"Tôi đã từng đến châu Phi."
Thoáng chốc, trên mặt cô ta hiện lên nét sững sờ.
Nhưng rất nhanh, lại biến thành vẻ khinh bỉ.
"Ôi chao, không cần sĩ diện vậy đâu?”
"Chưa đi thì chưa đi, có gì đâu mà phải nói dối?"
"Nói dối không tốt đâu, rất dễ bị lật tẩy đấy."
"Tôi không nói dối."
"Vậy cô nói thử xem, cô đã đi đâu?"
"Kenya? Morocco? Hay là Nam Phi?"
Cô ta ngẩng cao đầu, như thể chắc chắn tôi sẽ không thể trả lời.
Tôi nhìn thẳng vào cô ta.
"Cộng hòa Dân chủ Congo."
8
Không khí bỗng chốc trở nên im lặng.
"… Cái gì? Congo? Ở đâu cơ?"
"Say quá rồi à? Còn bịa ra được chuyện này haha!"
"Có người bình thường nào lại đến cái nơi nghèo khổ, loạn lạc như thế chứ…?"
Lửa trong lòng tôi càng bùng lên.
Ở đó, đâu chỉ có mình tôi!
Bác sĩ Không Biên Giới, lực lượng gìn giữ hòa bình, đội ngũ xây dựng viện trợ…
Lẽ nào tất cả họ đều không phải người bình thường sao?
"Tôi không chỉ từng đến, mà còn ở lại đó suốt một năm."
"Tôi đã chứng kiến họ đánh nhau vì tài nguyên khoáng sản, từng đặt chân vào trung tâm điều trị Ebola, từng cùng nhân viên Liên Hợp Quốc phân phát lương thực cứu trợ…”
"Tôi thậm chí còn bị trúng đạn!"
Cả bàn tiệc chìm vào tĩnh lặng.
Tất cả mọi người đều há hốc miệng.
…
"Còn nữa."
Tôi xoay xoay ly rượu trong tay:
"Địa Trung Hải không có cá ngừ vây vàng, vì chúng thích vùng biển nhiệt đới hơn."
"Con đường hành hương cũng không nằm ở Bồ Đào Nha, mà kéo dài từ Pháp đến Tây Ban Nha."
"Và Uluru đã bị cấm leo từ năm 2019 rồi."
Tôi híp mắt, nhìn thẳng vào Kiều Ninh:
"Kiều Ninh, nói dối không tốt đâu.”
"Rất dễ bị lật tẩy đấy."
9
Mặt Kiều Ninh lập tức tái nhợt.
Ánh mắt nghi hoặc và bối rối của mọi người quét qua quét lại giữa chúng tôi.
Cô ta đột ngột đứng bật dậy, vẻ ngoài tỏ ra hung hăng, nhưng giọng nói lại run rẩy đầy chột dạ.
"Cô ta là một đứa không cha không mẹ, làm sao có thể từng đến những nơi đó chứ!"
"Chính cô ta mới là kẻ nói dối!"
Tôi chống cằm, cười nhạt:
"Vậy thì cô cho mọi người xem ảnh đi?"
"Đi nhiều nơi như thế, chắc chắn phải có vài tấm chụp lại chứ?"
"Tôi… tôi…"
"Không lẽ không có?"
Cô ta càng thêm hoảng loạn, vội vàng quay sang Kỷ Thanh.
"A Thanh! Vợ anh bị làm sao vậy chứ!!
"Hôm nay không phải là tiệc đón gió của em sao! Sao anh để cô ta bắt nạt em như thế!"
"Thôi, đã không hoan nghênh em vậy thì em đi đây!"
Vừa nói, cô ta vừa lau mắt, rồi chạy ra ngoài.
Căn phòng lập tức trở nên hỗn loạn.
Mọi người sốt ruột đẩy Kỷ Thanh.
"Mau đuổi theo đi! Đêm hôm khuya khoắt thế này, lỡ có chuyện gì thì sao!"
Sắc mặt Kỷ Thanh sa sầm, trừng mắt nhìn tôi thật mạnh, rồi sải bước đi ra ngoài.
Những người khác cũng lần lượt đứng dậy.
"Chị dâu, bọn em đi trước đây."
Có người hạ giọng châm chọc:
"Cô ta làm gì có tư cách đối đầu với Kiều Kiều? Không biết ai mới là kẻ chen chân vào sao?"
"Ghen tị thôi! Kiều Ninh vừa xinh đẹp vừa hiểu biết, còn cô ta có cái gì?"
"Cô ta gây sự với Kiều Kiều, cuối cùng chẳng phải chồng cô ta cũng chạy theo dỗ dành người khác sao? Đúng là ngu xuẩn!"
Họ cười nhạo rồi bỏ đi.
Căn phòng rộng lớn, chỉ trong chốc lát đã trở nên trống trải, chỉ còn lại mình tôi.
Tôi cười khẩy, không một tiếng động.
Lại rót cho mình một ly rượu.
Ngửa đầu uống cạn.