10
Thực ra, Kiều Ninh không nói sai, tôi đúng là chưa từng đến những nơi đó.
Nhưng lý do tôi biết cô ta đang nói dối…
Là vì mẹ tôi.
Tôi không phải sinh ra đã không có cha mẹ.
Mẹ tôi là một phóng viên quốc tế, sau này thường trú tại các khu vực chiến sự.
Vào thời đó, phụ nữ ra nước ngoài làm việc, còn đàn ông ở quê nhà nuôi con, quả thực là một chuyện nghịch thiên.
Hàng xóm thường hay châm chọc tôi:
"Mẹ mày bỏ mày rồi!"
Tôi siết chặt nắm đấm đánh chúng, hung hãn bảo vệ lòng tự tôn của một đứa trẻ, nhưng chỉ đổi lại những lời chế giễu tàn nhẫn hơn.
Hồi nhỏ, muốn gặp mẹ là một điều vô cùng khó khăn.
Nhưng bà thường gửi thư về, trên phong bì in đầy dấu bưu điện từ khắp nơi trên thế giới.
Bà tỉ mỉ kể về cuộc sống của mình ở nơi đó, kèm theo những bức ảnh.
Niềm vui lớn nhất thời thơ ấu của tôi chính là ngồi trên đùi bố, lắng nghe ông đọc thư.
Rồi từ những dòng chữ ấy, tôi vẽ nên trong lòng mình hình ảnh một nữ phóng viên đầy hoài bão.
Bà nói:
【Lan Lan, thế giới của hầu hết phụ nữ đều rất nhỏ, nhưng thế giới thực sự thì rất lớn. Đợi con trưởng thành, con nhất định phải tự mình đến xem, phải mở rộng tầm mắt thì con mới biết được mình muốn gì.】
Bà chính là đôi mắt của tôi.
Khi còn chưa đọc được bao nhiêu cuốn sách,
Tôi đã nhờ bà mà có được cái nhìn thoáng qua về thế giới.
Nhưng khi tôi lên năm, bà đã hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ.
Bà bị sát hại vì đã phơi bày vụ thảm sát dân thường của quân đội trong Chiến tranh Kosovo.
Tòa soạn chỉ tìm lại được chiếc máy ảnh của bà.
Ngoài những tư liệu quý giá mà bà bảo vệ đến hơi thở cuối cùng,
Trong đó còn có một bức ảnh của tôi, không biết được chụp vào lúc nào.
Khi đó, tôi vẫn chưa thực sự hiểu "bị sát hại" nghĩa là gì.
Nhưng những kẻ vốn đã thích bàn tán về gia đình tôi, lại càng đắc ý hơn:
"Thấy chưa? Đàn bà thích phô trương thì chẳng có kết cục tốt đâu!"
Từ đó về sau, tôi mất mẹ, nhưng vẫn luôn ghi nhớ lời bà dặn dò.
Tự mình đi, tự mình ghi lại thế giới này.
Chỉ có như vậy, tôi mới biết mình thật sự muốn gì.
…
Chiều nay, tôi đã lật ra chiếc máy ảnh cũ kỹ, bạc màu nhất của mẹ.
Hơi men càng lúc càng dâng lên, đầu tôi choáng váng.
Tôi vùi mặt vào lòng bàn tay.
"Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá..."
11.
Sáng hôm sau, tôi bị cơn đau đầu đánh thức.
Mí mắt nặng trĩu, tôi ngơ ngẩn nhìn trần nhà một lúc lâu mới nhận ra đây là nhà mình.
Còn chuyện tối qua… tôi hoàn toàn không nhớ nổi mình về đây bằng cách nào.
Chống tay ngồi dậy, tôi rót một cốc nước ấm.
Trong phòng khách, gương mặt của Kỷ Thanh phủ một lớp âm u lạnh lẽo.
"Hóa ra đây là cách em làm chủ cái nhà này đấy à?"
Tôi chẳng buồn đáp lời, chỉ xoay người đi về phía thư phòng.
Thế nhưng, bàn làm việc trống trơn.
Giọng tôi khàn đặc: "Máy ảnh của em đâu?"
"Anh đưa cho Kiều Ninh rồi."
Tôi sững người, sau đó đột ngột quay phắt lại.
Hắn khoanh tay, khóe môi nhếch lên lạnh nhạt:
"Không phải em bảo cô ấy chụp thêm vài tấm ảnh sao?"
Não tôi như bị một sợi dây thừng siết chặt, cố gắng giải mã từng câu chữ hắn vừa nói.
Hắn… dám đưa chiếc máy ảnh của mẹ tôi cho Kiều Ninh?
Một cơn giận dữ mãnh liệt bùng lên, tôi ném thẳng cốc nước xuống đất.
"Tại sao anh dám động vào máy ảnh của em?!”
"Anh dựa vào đâu mà dám?!"
Kỷ Thanh hiển nhiên bị phản ứng của tôi dọa đến ngây người.
"Niết Lan! Buông ra!"
"Cô ta ở đâu?!"
Tôi gào lên, gần như xé rách cổ họng mình. Bao nhiêu hơi men còn sót lại từ tối qua tràn qua khóe mắt, cuồn cuộn tuôn ra.
Kỷ Thanh nhìn tôi trân trân, hồi lâu mới cất giọng khàn khàn:
"… Khách sạn Vân An."
"Số phòng?"
"1103…"
Không chờ hắn nói hết câu, tôi xô mạnh hắn ra, lao thẳng ra cửa.
Xe vừa dừng trước sảnh khách sạn, tôi lập tức chạy như điên lên tầng 11, không chút do dự tung một cú đá thật mạnh vào cánh cửa.
"Ra đây ngay!"
Một lát sau, cửa bật mở.
Kiều Ninh đứng đó, cả gương mặt méo mó vì tức giận.
"Sáng sớm mà cô phát điên cái gì thế?!"
Tôi chẳng buồn để ý, xông thẳng vào phòng.
Chiếc máy ảnh quen thuộc đặt ngay trên tủ TV.
Tôi vươn tay chộp lấy, nhưng Kiều Ninh lập tức giữ chặt.
"Đây là đồ Kỷ Thanh tặng tôi! Cô dựa vào đâu mà lấy lại?!"
Tôi xoay người, vung tay tát thẳng vào mặt ả.
"Cái này là của tôi! Cô có tư cách gì mà giữ?!"
Kiều Ninh ngây ra như phỗng. Một lúc lâu sau, ả mới rú lên chói tai:
"Cô dám đánh tôi?!"
Ả lao vào tôi, vừa khóc vừa cào cấu như một con mèo hoang phát điên.
"Mày là con đàn bà đê tiện!”
"Mày đã cướp mất người đàn ông của tao, giờ còn muốn giành cả đồ anh ấy tặng tao sao?!"
Trong lúc giằng co, chiếc dây đeo máy ảnh mong manh bị kéo đứt.
Kiều Ninh chộp lấy thân máy, nâng lên cao—
Rầm!
Một tiếng động chát chúa vang lên.
Tôi đứng đờ ra.
Trước mắt tôi, chiếc máy ảnh đã vỡ thành từng mảnh vụn.
12.
Trong mắt Kiều Ninh ánh lên một tia đắc ý tàn nhẫn.
"Thứ tao không có được, mày cũng đừng hòng giữ!"
Một cơn sóng dữ mang tên tuyệt vọng và phẫn nộ cuộn trào trong lòng tôi.
Không chút do dự, tôi túm lấy tóc ả, dồn hết sức bình sinh đập mạnh đầu ả vào tường.
Chỉ một cú thôi, máu đã chảy xuống.
Kiều Ninh hét lên thảm thiết: "Cứu mạng! Giết người rồi!"
Cửa phòng khách sạn bị ai đó giật mạnh.
Kỷ Thanh lao vào.
Khi thấy bộ dạng chật vật của Kiều Ninh, mắt hắn như muốn nứt toác ra.
Hắn vung tay, ghì tôi sát vào tường.
"Niết Lan! Em điên rồi sao?!"
Phía sau hắn, Kiều Ninh run rẩy đưa tay sờ lên vết máu trên trán, hai chân mềm nhũn đến suýt ngã khuỵu.
"… A Thanh, em sợ lắm."
Tôi đẩy mạnh hắn ra, ngồi sụp xuống sàn.
Những ngón tay run rẩy nhặt từng mảnh vỡ của chiếc máy ảnh, cố gắng ghép chúng lại với nhau.
Nhưng dù tôi có lắp ghép thế nào… vẫn không đúng.
Mảnh vỡ cứ thế trượt khỏi tay tôi, cắm vào da thịt, cắt ra từng vệt đỏ.
Nhưng tôi không quan tâm.
Kỷ Thanh bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi, mạnh đến mức gần như bóp nát xương.
"Em bình tĩnh lại đi!”
"Nó đã vỡ nát rồi! Không thể lắp lại được nữa!"
Toàn thân tôi run rẩy dữ dội, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, từng giọt, từng giọt.
Hắn nghiến răng, giọng nói sắc lạnh.
"Chẳng qua chỉ là một cái máy ảnh cũ rích thôi mà! Mua cái khác là được!
"Em có cần phải phát điên lên như vậy không?!"
Một chiếc máy ảnh cũ rích.
Di vật duy nhất của mẹ tôi.
Thế mà trong miệng hắn, nó chỉ là một đồ vật vô giá trị.
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, sự căm hận cuộn trào như sóng thần, không gì có thể cản lại được.
Chát!
Tôi vung tay, tát mạnh hắn một bạt tai.
Đầu ngón tay vẫn còn dính máu, để lại một vệt đỏ trên mặt hắn.
"Kỷ Thanh, cút đi!"
"Tôi bảo anh cút!!!"
Dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, tôi tháo chiếc nhẫn đính hôn khỏi tay.
Không chần chừ.
Không do dự.
Tôi ném thẳng nó vào thùng rác.
13.
Tôi thu dọn hết đồ đạc, rời khỏi thành phố và trở về quê.
Tôi đến thăm mẹ.
Trước bia mộ, tôi ngồi suốt một ngày dài.
Trong khoảng thời gian ấy, Kỷ Thanh gọi cho tôi vô số cuộc.
Tôi không bắt máy, rồi thẳng tay chặn số hắn.
Có những lúc, tôi thấy bản thân thật đáng xấu hổ.
Nếu mẹ nhìn thấy tôi của mấy năm qua, bà có thất vọng không?
Tôi đã phụ lòng mong đợi của bà, không thể trở thành một người kiêu hãnh, dũng cảm và kiên cường.
Ngược lại, tôi lại phí hoài ba năm thanh xuân bên một người đàn ông không xứng đáng.
Ngày thứ ba, tôi như thường lệ đến nghĩa trang.
Nhưng lần này, bên cạnh bia mộ của mẹ, có một thứ khiến tôi sững sờ.
Một chậu hoa Thiên Điểu.
Tim tôi đập loạn.
Đây là loài hoa mẹ yêu thích nhất.
Ai đã đến đây?
Tôi lập tức chạy đến văn phòng quản lý nghĩa trang để hỏi thăm.
Họ nói với tôi rằng, cứ vài tháng lại có người gửi hoa đến.
Sau đó, họ đưa cho tôi một địa chỉ.
Một cái tên chợt hiện lên trong đầu, nhưng tôi không dám tin.
Dựa theo địa chỉ đó, tôi tìm đến một cửa hàng hoa.
Từ miệng chủ tiệm, tôi biết được—
Khoảng ba năm trước, cửa hàng nhận được một đơn đặt hàng.
Người đó yêu cầu mỗi ba tháng sẽ có một chậu Thiên Điểu được đặt trước phần mộ của bà Đới Thu Vân.
Vì người đặt đã trả đủ tiền cho suốt ba năm, nên chủ tiệm nhớ rất rõ.
Tim tôi như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
"… Chị có biết người đó là ai không?"
Chủ tiệm lật sổ ghi chép, chậm rãi đáp:
"Anh ta họ Kỷ, Kỷ Trừng tiên sinh."
14.
Tôi lặng người.
Chủ tiệm hoa nhìn tôi với vẻ áy náy.
"Nhưng chúng tôi đã rất lâu không liên lạc được với anh ấy. Có một thời gian nguồn cung bị gián đoạn, chúng tôi muốn hỏi xem có thể thay loại hoa khác không, nhưng anh ấy không trả lời."
Cô ấy ngước mắt lên, chần chừ hỏi:
"Cô quen anh ấy sao?"
Tôi siết chặt ngón tay, cảm giác nghẹn lại trong cổ họng.
Chủ tiệm bỗng trở nên hoảng hốt.
"… Cô ơi, cô ổn chứ?"
Tôi dụi dụi mắt, cố gắng mỉm cười, phất tay:
"Tôi không sao, không sao cả."
Cô ấy rất tinh tế, không hỏi gì thêm.
Chủ tiệm đưa cho tôi một gói khăn giấy, pha một ly trà hoa rồi lặng lẽ quay người đi chỉnh lại những bó hoa trong tiệm.
Tôi ngồi lặng một lúc lâu, cố gắng trấn tĩnh lại.
Cuối cùng, tôi chọn một bó cúc họa mi để mang về.
Lúc thanh toán, chủ tiệm bất ngờ gọi tôi lại.
"Bó hoa này không cần trả tiền đâu."
Tôi sững sờ, không hiểu ý cô ấy.
Cô ấy khẽ mỉm cười, ánh mắt mang theo chút hoài niệm.
"Tôi nhớ ra rồi. Trước đây, anh Kỷ từng nói, có thể sau này sẽ có một người đến hỏi về đơn đặt hàng này.”
"Nếu cô ấy đến một mình, hãy tặng cô ấy một bó hoa.
"Và nhắn lại với cô ấy rằng: Hãy bước tiếp, ánh sao sẽ soi sáng con đường phía trước."