Sau khi tới quán bar gọi người mẫu nam bị Giang Ý Xuyên bắt tại trận, hai chúng tôi cãi nhau một trận.
Nửa đêm tôi len lén thu dọn hành lý, chuẩn bị bỏ nhà ra đi, chợt thấy một loạt bình luận:
【 Cười muốn hôn mê, vào lúc lão già bảo thủ tức tới mức giam mình trong phòng làm việc len lén lau nước mắt, con gái lại chuẩn bị chạy. 】
【 Aiz, nếu không vì hiểu lầm này, con gái đã không bị tai nạn xe rồi mất trí nhớ, bị nam chính nhặt về nhà, một đại tiểu thư đang yên đang lành lại bị ngược tâm ngược thân. 】
【 Con gái đừng đi, chỉ cần con hôn lão già bảo thủ kia một cái thôi, đừng nói là người mẫu nam, con muốn mạng hắn hắn cũng cho con. 】
Tôi nửa tin nửa ngờ mà hôn hắn một cái.
Suýt chút nữa hắn đã lấy đi nửa cái mạng của tôi!
1.
Khi xách va li hành lý xuống tầng, tôi nhìn thoáng qua cửa phòng làm việc còn đang khép hờ.
Giang Ý Xuyên đã ở bên trong được ba giờ đồng hồ rồi.
Tôi thừa nhận, việc tôi lén đi tìm người mẫu nam là tôi không đúng, nhưng lùi một vạn bước mà nói… Chẳng lẽ Giang Ý Xuyên không sai sao?
Tuổi đã lớn còn ăn mặc dụ người như thế.
Mỗi ngày đều trêu chọc tôi.
Khiến tôi nghi ngờ không biết mình có phải là kẻ biến thái không… Cho nên tôi mới muốn gọi người mẫu nam ra nói chuyện tâm tình một chút, dời bớt lực chú ý.
Kết quả không chỉ bị hắn bắt tại trận, còn bị hắn khiêng lên vai ép về nhà ngay trước mặt tất cả mọi người.
Chẳng lẽ hắn không sai chút nào sao?
Tôi mở tin nhắn thoại với bạn lên, bạn thân Thẩm Ninh không nhịn được nói:
“Chẳng phải Giang Ý Xuyên mới 30 thôi à? Cậu nói cứ như hắn đã bước nửa người xuống mồ rồi vậy. Hơn nữa chẳng phải cậu nói ở nhà hắn toàn mặc âu phục, che kín mít sao?”
“Đúng thế, vì hắn đã tới tuổi nuôi dạ dày cho nên mới đố kị với sự trẻ đẹp của mình! Hơn nữa ai biết phía trong bộ tây trang kia có phải là trống trơn không?”
Bạn thân cười như gà trống gáy:
“Được rồi, mình không rảnh nói chuyện với cậu nữa đâu, cậu tới thẳng nhà mình đi, đi đường cẩn thận.”
Gần đây Thẩm Ninh đang yêu đương với một minh tinh, mỗi ngày đều bay đi đây đi đó.
Nhà thì để trống, chẳng ai ở.
Cho nên tôi định tới nhà cô ấy ở nhờ vài ngày.
Vì khiêu khích Giang Ý Xuyên, tôi còn cố ý lấy ra hai chiếc váy ngắn.
Đứng trong phòng khách tự chụp một tấm hình, định đợi khi đi xa rồi mới gửi cho hắn, sau đó lại cầm lấy quần bông chuẩn bị tròng vài lớp lên người.
Dù sao thì giờ cũng tối rồi, bên ngoài còn đang đổ tuyết, thật sự rất lạnh.
Bỗng nhiên trước mắt có mấy dòng chữ thổi quét qua:
【 Con gái đáng yêu quá đi, ở trước mặt lão già bảo thủ thì mặc váy hai dây cúp ngực, nhưng thực tế bên trong lại mặc mấy lớp đồ bông. 】
【 Cười muốn hôn mê, vào lúc lão già bảo thủ tức tới mức trốn trong phòng làm việc len lén lau nước mắt, con gái đã chạy mất. 】
【 Aiz, nếu không vì hiểu lầm này, con gái cũng sẽ không gặp tai nạn xe mất trí nhớ, bị nam chính nhặt về nhà, đường đường là tiểu thư cành vàng lá ngọc lại bị ngược thân ngược tâm. 】
【 Con gái đừng đi nha, chỉ cần con hôn lão già bảo thủ kia một cái thôi, đừng nói là người mẫu nam, dù con có muốn mạng hắn hắn cũng có thể cho con. 】
…
Tay tôi chợt khựng lại, thật lâu sau mới kịp phản ứng.
Hình như bình luận đang nói tôi với Giang Ý Xuyên.
Tôi bị thần kinh hay sao mà hôn hắn làm gì?
Vừa nghĩ tôi vừa liếm liếm môi.
Không đúng! Tôi đang tưởng tượng linh tinh cái gì vậy!
Ai thèm hôn hắn!
【Con gái rượu sao thế, có phải đổi ý rồi không? Tốt quá rồi, mẹ thật sự không muốn nhìn thấy con gái rượu bị thằng tồi kia bắt nạt.】
【Sao mặt còn đỏ lên thế kia, con gái rượu đang nghĩ gì vậy? Mẹ không muốn con yêu đương với người đàn ông khác hu hu hu.】
Tôi giả vờ nghịch điện thoại, đặt mông ngồi xuống sofa.
Thật ra là đang lén lút xem mấy dòng bình luận kia.
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra được, ý của bọn họ là tối nay tôi sẽ gặp tai nạn xe sau đó quên mất Giang Ý Xuyên.
Rồi sau đó nữa, tôi sẽ được một người đàn ông nhặt về nhà, sống cuộc sống nửa tháng mới được ăn một bữa thịt, ba năm sinh hai con.
Đã vậy người đàn ông này còn không yêu tôi, chỉ coi tôi là thế thân của bạch nguyệt quang.
Sau đó tôi khôi phục ký ức, nản lòng thoái chí bỏ con lại rồi quay về nhà họ Giang.
Lúc này anh ta mới hối hận, từ chối lời tỏ tình của bạch nguyệt quang, không chỉ ra sức gây dựng sự nghiệp mà còn lật đổ cả tập đoàn Giang thị.
Còn cứu vãn được trái tim tôi.
Mà tôi thì lái xe đâm Giang Ý Xuyên đang đuổi theo thành người thực vật, thừa kế tài sản của hắn.
Cùng người đàn ông xa lạ kia sống cuộc sống gia đình bốn người hạnh phúc.