Đại Tiểu Thư Suýt Bị Ngược Tâm Ngược Thân - 2

Chương 2:

 

Tôi ở nhà làm bà nội trợ toàn thời gian, tài sản cổ phần gì cũng đều đưa hết cho đối phương.

 

Không phải chứ? Tôi bị điên sao? Bỏ theo trai lạ còn chưa nói.

 

Còn có thể đâm Giang Ý Xuyên thành người thực vật?

 

Có phải lúc bị tai nạn xe tôi đã bị đâm bay não rồi không?

 

Không đúng, đây căn bản không phải là tôi.

 

Nhưng mà đám bình luận lại khẳng định chắc như đinh đóng cột.

 

Ngay cả chuyện hồi nhỏ tôi khóc lóc cầu xin Giang Ý Xuyên nuôi gián trong văn phòng bọn họ cũng biết.

 

Nghĩ kỹ lại mới thấy thật đáng sợ.

 

 

Con gái rượu thà nghịch điện thoại cũng không chịu đi hôn lão già cổ hủ một cái sao? Coi như là cho gà ăn đi, cục ta cục tác cục ta cục tác.

 

Mấy người phía trên định chọc tôi cười chết à? Mặc dù tôi cũng muốn xem.

 

Lúc này rồi mà lão già cổ hủ kia còn có thời gian rảnh ngồi khóc, chi bằng cởi sạch nằm lên giường đi, biết đâu con gái rượu nổi thú tính lên lại làm hắn thì sao.

 

Đừng mắng nữa, lão già cổ hủ đang ngậm ngùi chọn trai tốt trong vòng bạn bè để giới thiệu cho con gái rượu đấy. Ai mà không khen một câu đúng chuẩn nam đức, very good.

 

Tôi chớp chớp mắt, đứng dậy nhẹ nhàng nhón chân đi vào phòng làm việc.

 

Quả nhiên thấy Giang Ý Xuyên đang ngồi đó cúi đầu nhìn điện thoại.

 

Thậm chí hắn còn đeo cả kính.

 

Nếu bỏ qua chóp mũi và đuôi mắt đỏ hoe, có lẽ tôi sẽ tưởng rằng hắn đang xem báo cáo tài chính của công ty.

 

Nghe thấy tiếng bước chân, hắn cất điện thoại rồi day day mi tâm:

 

“Sao còn chưa ngủ?”

 

Vừa nói xong đã nhìn thấy chiếc váy siêu ngắn trên người tôi.

 

Hắn đứng dậy sải bước đi về phía tôi:

 

“Tống Oanh Khê, nửa đêm rồi mà em còn ăn mặc thế này? Em muốn lên trời sao?”

 

Tôi bị hắn quát tới run rẩy.

 

Lại đúng lúc nhìn thấy một dòng bình luận:

 

Tôi thấy con gái rượu không phải muốn lên trời, mà là muốn lên anh đấy.

 

Tôi bật cười thành tiếng.

 

Sau đó chạm phải ánh mắt đen kịt của Giang Ý Xuyên.

 

Hắn bỗng bật cười, tháo kính xuống đặt lên bàn.

 

Cuối cùng tôi cũng cảm giác được có điềm chẳng lành, xoay người định bỏ chạy:

 

“Em biết sai rồi, Giang Ý Xuyên, em đi thay ngay đây!”

 

Nhưng lại bị hắn nắm chặt lấy eo.

 

Giang Ý Xuyên nghiến răng nghiến lợi:

 

“Không chỉ ăn mặc như vậy, mà ngay cả hành lý cũng thu dọn xong rồi? Định đi tìm ai?”

 

Tôi vừa định mở miệng đã bị hắn che lại.

 

“Thôi đi, cái miệng này của em có thể nói trắng thành đen, anh không muốn bị tức chết.”

 

Tôi trơ mắt nhìn cánh cửa khép lại ngay trước mặt mình, khóc không ra nước mắt.

 

Ít nhất thì anh cũng nên nhìn xuống cái quần bông trên mặt đất chứ.

 

Khi tiếng đánh bốp vang lên, tôi ngây người mất mười giây.

 

Đám bình luận trước mắt điên cuồng lướt màn hình:

 

A a a a a a a! Lão già cổ hủ vùng lên rồi!

 

Con gái rượu đơ người ra rồi à? Thế mà lại không cào mặt lão già cổ hủ.

 

Đánh vào mông đúng là quá... đi mà! Tôi sắp đổi màu rồi.

 

Tôi vừa đau vừa xấu hổ.

 

Hung hăng cắn vào lòng bàn tay Giang Ý Xuyên.

 

Hắn làm ngơ.

 

Tiếng đánh mông vang lên đủ mười lần, Giang Ý Xuyên mới buông tay nhấc tôi lên:

 

“Sao lại khóc rồi, đau lắm sao? Rõ ràng anh đã cố ý thu bớt lực lại rồi...”

 

Hắn có chút hoảng hốt xoa xoa mông tôi, làm tôi không kìm nén được hừ hừ hai tiếng.

 

Bình luận:

 

Cười chết mất, con gái rượu khóc như vậy là vì đau sao? Rõ ràng là khóc vì sướng có được không.

 

Giang Ý Xuyên cũng kịp phản ứng lại, cũng ý thức được tư thế của bọn họ lúc này thân mật đến mức nào.

 

Mỗi một thay đổi nhỏ trên cơ thể đều sẽ bị đối phương phát hiện.

 

“Khụ, biết sai rồi thì...”

 

Hắn chậm rãi nhúc nhích cơ thể, muốn tránh đi vị trí mẫn cảm rồi thả tôi xuống.

 

Ai ngờ trong đầu tôi lại hiện lên một dòng bình luận:

 

... Chỉ cần con hôn lão già cổ hủ một cái ngay bây giờ, đừng nói là người mẫu nam, con muốn mạng hắn hắn cũng có thể cho con.

 

Tôi như bị ma xui quỷ khiến, cắn một phát lên môi hắn.

 

Giang Ý Xuyên kêu khẽ một tiếng.

 

Tôi cúi đầu: “Giang Ý Xuyên, váy của em bị anh làm bẩn rồi.”

 

Hắn nhắm mắt lại:

 

“Vừa nãy em... làm gì đấy?”

 

Tôi chớp chớp mắt, lại nhón người lên hôn thêm một cái nữa:

 

“Anh có biết tối nay cái tên người mẫu nam kia đã tiêu của em bao nhiêu tiền không? Kết quả còn chưa kịp nắm tay, anh đã đánh em rồi.

 

“Em hôn anh một cái bồi thường tổn thất tinh thần cũng không quá đáng chứ?”

 

Gân xanh trên trán Giang Ý Xuyên nổi lên:

 

“Em có biết mấy cái loại đàn ông ở những chỗ như vậy sẽ làm gì em không?”

 

Nút thắt nội y bị cởi ra.

 

Bàn tay to lớn vuốt ve da thịt.

 

Mặt tôi đỏ bừng lên:

 

“Anh... anh đừng làm bậy.”

 

“Không phải coi anh là người mẫu nam sao?”

 

Ngón tay hắn chỉ động nhẹ, tôi đã bắt đầu run rẩy muốn tránh né bàn tay kia, nhưng cuối cùng lại thành rúc càng sâu vào trong lòng hắn hơn.

 

“Anh bắt nạt em... Đừng mà...”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo