Giang Ý Xuyên quay đầu lại, mặt lộ vẻ hơi xấu hổ:
“Bảo bối, suýt chút nữa anh đã uống chén rượu kia rồi, em không đau lòng cho anh chút nào ư?”
Tôi không để ý đến hắn mà ngáp dài một cái rồi đi ra ngoài.
Giang Ý Xuyên theo tôi lên xe, thay đổi sách lược bắt đầu khen tôi:
“Bảo bối thật thông minh, liếc mắt một cái đã nhìn thấu quỷ kế của Thẩm Diệu.”
Tôi hừ lạnh một tiếng:
“Chuyện quản lý Lâm trẹo chân chẳng phải là do anh đã dặn dò, sắp xếp từ trước sao?”
“Bảo bối thật thông minh, vốn anh cho rằng chỉ cần bắt được quả tang việc anh ta bỏ thuốc là đủ rồi, không ngờ anh ta còn dám làm giả văn kiện, sửa hợp đồng, vừa rồi còn có rất nhiều phóng viên ở bên ngoài chờ xem anh bẽ mặt nữa chứ.”
Trong lòng tôi thầm mắng một câu “lão hồ ly”.
Nhưng đúng là tôi đã quá mệt mỏi rồi, trực tiếp nằm lên người Giang Ý Xuyên ngủ thiếp đi.
…
“Giang Ý Xuyên, em biết người già ít ngủ, nhưng anh cũng không thể không ngủ như vậy chứ?”
Tôi nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ, rất muốn nổi giận.
Giang Ý Xuyên bày ra vẻ mặt vô tội:
“Nhưng em đã đồng ý sẽ đi công tác với anh mà.”
Tôi tức giận đấm cho hắn một quyền.
Cuối cùng vẫn là hắn tự tay giúp tôi mặc quần áo, rồi lại ôm tôi lên xe.
Khi đến sân bay mới năm giờ sáng.
Tôi ngồi bên cửa sổ, xem bình luận giết thời gian:
【Các bạn thấy thông báo của hệ thống chưa? Thật không nỡ rời xa con gái rượu.】
【Hào quang nam chính đã bị tước đoạt, thế giới lệch tuyến, phải đóng cửa sổ tiểu thế giới này rồi, sau này sẽ không được nhìn thấy con gái rượu nữa ư? Hu hu, đừng mà.】
【Nghĩ theo hướng tích cực đi, điều đó chứng tỏ cuộc sống sau này của con gái rượu sẽ không còn liên quan gì đến tên cặn bã Thẩm Diệu kia nữa.】
Sau này sẽ không còn bình luận nữa sao?
Tôi có chút thất thần, dùng ngón tay viết hai chữ lên cửa sổ:
【Tạm biệt.】
Mọi người cũng kịp phản ứng lại:
【Trời ơi, con gái rượu đang tạm biệt chúng ta sao?!】
【Thảo nào con gái rượu có thể kịp thời phát hiện ra Thẩm Diệu có vấn đề! Tôi tuyên bố tôi và con gái rượu là tình yêu song phương!】
【Hu hu, con gái rượu nhất định phải hạnh phúc đấy!】
Tôi cười khẽ nói: “Cảm ơn mọi người.”
Những dòng bình luận đó như bị người ta dùng khăn lau bảng xóa đi.
Biến mất không còn dấu vết.
Tôi chợt nhớ ra điều gì đó, vỗ vỗ cánh tay Giang Ý Xuyên:
“Không đúng, chẳng phải quản lý Lâm cũng đi công tác cùng chúng ta sao?”
“Chân cô ấy bị trẹo rồi, em quên rồi à?”
“Ơ, không đúng! Đó là do mọi người hợp mưu lừa Thẩm Diệu.”
“Bảo bối, em ngủ trước đi, đừng thức khuya nữa, ngốc mất thôi.”
Tôi mắng một tiếng “đồ lừa đảo”, rồi hung hăng nhắm mắt lại.
Mãi đến khi máy bay hạ cánh, tôi mơ mơ màng màng theo hắn lên xe, nhìn phong cảnh ven đường:
“Công ty chúng ta có hạng mục ở bờ biển từ khi nào vậy?”
Sau đó tôi lại xem tin nhắn trên điện thoại:
“Đơn xin nghỉ phép năm được duyệt rồi? Em xin nghỉ phép từ khi nào vậy?”
Giang Ý Xuyên lấy một chiếc mũ rơm ra che lên mặt tôi:
“Chú ý chống nắng.”
Cuối cùng tôi cũng kịp phản ứng lại, ôm chầm lấy cổ hắn rồi hôn chụt lên mặt hắn một cái:
“Anh Ý Xuyên, em càng ngày càng thích anh rồi đó.”
Để khiêu khích Giang Ý Xuyên, tôi còn cố ý lấy một chiếc váy siêu ngắn ra.
“Hì hì, anh Ý Xuyên, anh đại nhân đại lượng bỏ qua cho em đi.”
Vừa xuống xe tôi đã chạy ào vào biệt thự.
Hẳn Giang Ý Xuyên đã chuẩn bị nơi này từ rất lâu rồi, mọi thứ đều được trang trí theo sở thích của tôi.
Ngay cả kem chống nắng trên bàn cũng là nhãn hiệu tôi quen dùng.
Tôi cầm mấy chai lọ đến nịnh nọt:
“Giang tổng, để tạ tội, em bôi kem chống nắng cho anh nhé.”
“Em sẽ không cố ý bôi ít đi rồi để anh bị cháy nắng đấy chứ?”
“Sao anh có thể ác ý suy đoán một cô gái lương thiện như em như vậy chứ? Thế này đi, anh bôi cho em, em bôi cho anh, nếu ai bị đen thì vẽ hình con rùa lên mặt đối phương.”
Giang Ý Xuyên cười đầy ẩn ý:
“Ô? Vậy em nhất định phải bôi cho anh thật kỹ đấy.”
Đúng là tôi quá ngốc, quá ngây thơ rồi.
Khi ngồi trên eo hắn, tôi mới ý thức được có gì đó không đúng:
“Kia... hình như mặt trời lặn rồi, hay là chúng ta ra ngoài chơi luôn đi, khỏi bôi nữa?”
Hắn hích hích eo, khiến tôi suýt chút nữa ngã khỏi giường:
“Bảo bối, chưa gì đã chịu thua rồi?”
“Ha ha, em không chơi nữa...”
Nhưng hắn đã trở mình che miệng tôi lại.
Tôi gian nan muốn đẩy hắn ra: “Không được... Em... Muốn đi chơi...”
“Bảo bối, vẫn còn sớm mà.”
Hắn mở ngăn kéo:
“Bây giờ đến lượt anh bôi cho em rồi.”
Đồ lừa đảo, thứ trong tay anh căn bản không phải là kem chống nắng!