Đại Tiểu Thư Suýt Bị Ngược Tâm Ngược Thân - 8

Chương 8:

 

Tôi quay đầu lại, một vệt sáng xé toạc màn đêm.

 

Theo sau đó là vô số pháo hoa, gần như đốt sáng cả bầu trời đêm.

 

Đùng, đùng...

 

Tôi ôm ngực, cảm thấy tiếng tim đập còn to hơn cả tiếng pháo hoa.

 

Giang Ý Xuyên đưa tay vén mái tóc bị gió thổi rối của tôi:

 

“Thích không?”

 

Tôi ngây ngô cười:

 

“Thích! Siêu thích! Pháo hoa em thích, anh, em cũng thích!”

 

Hắn bất lực cười:

 

“Không thể để anh mở lời trước được à?”

 

“Không thể, hihi.”

 

Nói xong tôi nhảy ra khỏi lòng hắn, cầm điện thoại lên:

 

“Đứng im, em chụp tấm ảnh đã.”

 

Giữa trời pháo hoa, tôi hôn lên môi Giang Ý Xuyên.

 

Kết quả bị hắn công thành đoạt đất, hôn đến mức chân tôi mềm nhũn ra.

 

Điện thoại rơi xuống đất từ lúc nào không biết.

 

Tôi chỉ biết an ủi mình, dù sao chụp rồi cũng không đăng lên được.

 

 

Hôm sau khi tôi đang lười biếng trong văn phòng Giang Ý Xuyên, quả nhiên đã nhận được tin nhắn của Thẩm Diệu.

 

Quả nhiên Giang tổng có ý đồ bất chính với em, có phải anh ta biết gì đó nên mới điều em đi không?

 

Tôi ngẩng đầu nhìn Giang tổng đang vùi đầu vào tài liệu, lại nhìn vỏ hạt dưa trước mặt mình:

 

Anh đừng nói nữa, để Giang tổng biết là anh bị đuổi việc đấy.

 

Sau khi gửi đi tôi thấy hơi ghê tởm.

 

Thẩm Diệu lại rất hưởng thụ:

 

Em cố nhịn một chút, đợi mấy hôm nữa, anh nhất định sẽ vạch trần bộ mặt thật của anh ta.

 

Tôi nhìn bàn tay đang đặt trên đùi Giang Ý Xuyên.

 

Chột dạ định rụt tay về.

 

Nhưng bị hắn nắm chặt lấy:

 

“Sao vậy?”

 

Tôi lắc đầu, quả quyết luồn tay vào vạt áo hắn:

 

“Chán rồi, đổi chỗ sờ thử.”

 

Giang Ý Xuyên ngẩng đầu, ánh mắt sau cặp kính tối sầm lại.

 

Tôi chọc chọc bụng hắn:

 

“Ý em nói là cơ bụng, anh nghĩ cái gì vậy.”

 

 

Tôi thật sự không ngờ hành động vạch trần của Thẩm Diệu lại đơn giản một cách thô bạo đến thế.

 

Lúc đó tôi đang ở nhà ngủ ngon lành.

 

Trợ lý Lý gọi điện bảo Giang Ý Xuyên say rồi, nhất định đòi tôi đến đón.

 

Tôi bực bội đến cái địa chỉ hắn gửi thì thấy bên trong ngổn ngang.

 

Thẩm Diệu mặt đầy máu, bị vệ sĩ đè xuống đất.

 

Trợ lý Lý thấy tôi, lập tức chạy tới dẫn đường:

 

“Chuyện là thế này...”

 

Tối nay Giang Ý Xuyên có một buổi tiệc, đối tác là khách hàng nữ, vốn là quản lý Lâm đi cùng.

 

Nhưng lúc xuống lầu cô ấy bị trẹo chân nên bảo Thẩm Diệu quen dự án nhất thay mặt tham dự.

 

Hợp đồng và con dấu công ty cũng đưa cho anh ta luôn.

 

Ai ngờ anh ta không chỉ đổi rượu mà còn âm thầm sửa hợp đồng.

 

“May mà Giang tổng có đề phòng anh ta từ trước, nếm thử một ngụm, thấy không ổn nên không uống nữa, mấy phóng viên anh ta mời tới cũng bị đuổi đi hết rồi.”

 

Trợ lý Lý kể ngắn gọn đầu đuôi câu chuyện rồi đẩy cửa phòng ra.

 

Giang Ý Xuyên cúi gằm mặt ngồi trên ghế sofa.

 

Tôi cẩn thận đi tới:

 

“Giang Ý Xuyên, anh vẫn ổn chứ?”

 

Hắn không nói gì, cứ thế ôm lấy eo tôi.

 

“Khó chịu ư?”

 

Hắn im lặng gật đầu.

 

Tôi vừa tức vừa sốt ruột, vội vàng kéo hắn đứng dậy:

 

“Đứng lên trước, chúng ta đến bệnh viện.”

 

“Anh lớn đầu rồi mà chỉ biết nhắc em đừng ăn đồ người lạ đưa, bản thân thì lại trúng kế, đúng là mất mặt chết đi được.”

 

Tôi vừa ôm hắn đi ra vừa mắng.

 

Thẩm Diệu nghe thấy giọng tôi chợt ngẩng phắt đầu lên, khuôn mặt bầm dập:

 

“Oanh Khê, em nghe anh giải thích, anh làm tất cả những việc này đều là vì em.”

 

Tôi nhíu mày:

 

“Vì tôi? Vì tôi có khuôn mặt giống bạch nguyệt quang của anh sao?”

 

“Em, em biết rồi? Em ghen ư? Anh quên người phụ nữ đó lâu rồi, trong lòng anh chỉ có một mình em thôi, dù em có tin hay không, anh chưa bao giờ coi em là thế thân của cô ấy.”

 

Tôi liếc xéo anh ta:

 

“Trợ lý Lý, tìm luật sư giỏi nhất, nhất định phải tống anh ta vào tù.”

 

“Cô chủ yên tâm, anh ta không chỉ hạ thuốc Giang tổng mà còn trộm con dấu công ty làm giả hợp đồng, mấy tội này gộp lại đủ cho anh ta rục xương trong tù rồi.”

 

Tôi gật đầu, không định để ý đến tên điên này nữa.

 

Thẩm Diệu bỗng hét lên:

 

“Thằng họ Giang kia, mày cố ý gài tao!

 

“Tống Oanh Khê! Cô vốn dĩ phải là vợ của tôi! Thằng họ Giang kia sẽ không được chết yên đâu!

 

“Sau này tôi sẽ giàu hơn anh ta! Cô muốn xách dép cho tôi cũng không xứng!

 

“Anh không biết đúng không, Tống Oanh Khê sẽ sinh cho tôi hai đứa con trai, dù đánh cô ta cô ta cũng không dám đánh trả!”

 

Anh ta bắt đầu nói nhăng nói cuội.

 

Tôi và đám bình luận đồng thời nhận ra:

 

Má nó, quả nhiên Thẩm Diệu biết chuyện tương lai.

 

Ghê tởm thật, thảo nào lúc nào anh ta cũng vênh váo đắc thắng.

 

May mà con gái rượu không thích anh ta, tạ trời tạ đất.

 

Giang Ý Xuyên vốn dính người như kẹo da trâu cũng chợt đứng thẳng dậy, giẫm một chân lên đầu Thẩm Diệu:

 

“Loại như mày cũng xứng mơ tưởng đến cô ấy?”

 

Tôi khoanh tay, bật cười thành tiếng:

 

“Cuối cùng cũng không giả bộ nữa à, Giang tổng?”

 

Lúc ra khỏi phòng, nghe thấy giọng của Thẩm Diệu, tôi đã nhận ra người Giang Ý Xuyên cứng đờ khác thường.

 

Tôi định vạch trần ngay tại chỗ, nhưng không ngờ chính hắn không nhịn được trước.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo