Anh ta nhận lỗi một cách rất thoải mái: "Biết tôi chua mà còn không dỗ tôi?"
Tôi thật sự không biết phải làm sao.
"Làm sao dỗ?"
Anh ta nghiêng đầu nghĩ một lúc, trông giống như một con husky giả vờ suy nghĩ.
Sau một lúc, anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy kiêu ngạo.
"Mạn Mạn, tôi khát." Tôi đưa nước cho anh ta.
" Mạn Mạn, tôi đói."
Tôi lấy ra một cái bánh mì nhỏ đưa cho anh ta.
"Mạn Mạn, tôi hôi."
Tôi: "????"
Khi đèn đỏ, anh ta đột nhiên tựa đầu vào vai tôi làm nũng.
"Nhưng tay tôi bị thương rồi, không thể tắm."
Nhìn xuống, anh ta tranh thủ nâng môi lên.
Cảm giác lạnh lẽo làm tôi rùng mình, tôi đành nhắm mắt chịu thua: "Được rồi được rồi, tôi sẽ tắm cho anh."
Nhưng lần này tôi thông minh hơn, nhân lúc anh ta chưa mở miệng, tôi nhanh chóng bổ sung:
"Nhưng chỉ tắm đầu thôi."
"Ồ." Lục Triều tựa ra sau, vẻ mặt nghịch ngợm, "Cái đầu nào?"
"……"
Tôi thật sự chịu không nổi.
---
14
Tôi mới mua cái mũ tắm tai thỏ chống nước, vừa khui xong còn chưa kịp dùng, quay đầu lại đã thấy Lục Triều cởi áo rồi.
Anh không phải kiểu cơ bắp cuồn cuộn, nhưng đường nét lại cực kỳ gọn gàng, cơ bụng múi nào ra múi nấy.
“Hứa Mạn Mạn, nước dãi em rớt xuống đất rồi kìa.”
Tôi vội giơ tay lau cằm, mới nhận ra bị lừa.
“Anh cứ chọc tôi hoài thấy vui lắm hả?”
“Giận rồi à?” Anh lơ đãng liếc tôi một cái, bước tới gần: “Gia đây đang vui, cho em sờ thử một cái được không?”
Cáo già, sao có chuyện tốt thế chờ tôi?
Tôi nuốt nước miếng, hất cằm đầy khí phách: “Ai thèm?”
“Thật không?” Anh khẽ hỏi, rồi bất ngờ nắm tay tôi áp lên cơ bụng, vẻ mặt như đang xem kịch vui.
Máu tôi dồn lên não, bàn tay vậy mà còn nhúc nhích hai cái, tự mình cảm nhận cái độ săn chắc mềm mịn kia.
Anh cúi đầu, gương mặt tuấn tú đột nhiên phóng to trước mặt tôi, khóe môi cong lên một nụ cười đẹp đến chói mắt.
Cái này… cái này phạm quy quá rồi đó.
“Ai thèm? Hửm?”
Ánh mắt anh quét qua gò má tôi đang đỏ như gấc.
Tôi xấu hổ đến không chỗ trốn, chỉ còn cách gỡ tay anh ra, giả vờ chạy vào nhà tắm lấy nước.
…
Đang rửa tay thì điện thoại reo.
Tôi vội vàng chạy ra ban công lấy khăn, không nhìn kỹ đã bấm nghe máy.
Không ngờ lại là Bùi Tụng.
Hình như anh ta say rồi, cứ lải nhải kể chuyện ngày xưa.
Nhà họ Bùi và nhà họ Hứa vẫn còn làm ăn qua lại, tôi cũng không thể thật sự trở mặt, đành nhẫn nhịn cắt lời anh ta:
“Không có chuyện gì thì cúp máy đi.”
Đầu dây bên kia im vài giây, giọng nói mang theo uất ức: “Trước đây em chưa từng mặc kệ anh như vậy…”
Tôi bỗng nhớ đến năm đó Bùi Tùng bị đau dạ dày rất nặng.
Khi đó tôi ở viện chăm anh ta ngày đêm không rời, suốt đêm không ngủ.
Nhưng xuất viện rồi, anh ta vẫn uống đến nôn, nôn xong lại uống tiếp.
Một thời gian rất dài tôi luôn mang theo thuốc dạ dày, đề phòng bất trắc.
Đúng là trước đây tôi chưa từng bỏ mặc anh ta.
Nhưng bây giờ…
“Anh cũng nói rồi đó, là trước đây.”
Một sự im lặng kéo dài phủ xuống, đến mức tôi còn nghe được tiếng điện từ trong loa.
Chờ vài giây vẫn không thấy bên kia đáp lại.
Tôi vừa định cúp máy thì Bùi Tùng đột nhiên lên tiếng, như đã hạ quyết tâm rất lớn: “Chuyện hôm đó, anh xin lỗi.”
Tôi chẳng hề cảm động: “Người anh nên xin lỗi là Lục Triều.”
Không ngờ câu đó lại chọc trúng dây thần kinh nào đó của anh ta: “Lục Triều, Lục Triều, trong đầu em giờ chỉ có hắn thôi à?”
Tôi định cãi, nhưng nghĩ lại thấy không cần thiết.
Dù sao, tôi cũng đã quyết định hủy hôn.
“Vợ ơi, anh còn đang ướt nè~”
Bỗng nhiên, trong nhà tắm vang lên giọng đàn ông trầm thấp.
Vừa như than phiền, vừa như làm nũng.
Bùi Tùng bên kia như khựng lại, tiếp đó là tiếng gì đó vỡ tan.
Lương Tích Nguyệt hét lên: “A Tùng! Anh chảy máu rồi!”
Tôi dán sát tai vào điện thoại nghe, bên kia đã chỉ còn tiếng bận.
Chắc anh ta giận rồi.
Nhưng thì sao chứ?
Tôi sẽ không gọi lại đâu.
Tôi đặt điện thoại xuống, ra ban công lấy khăn.
Vừa quay đầu lại, trên mặt kính mờ phản chiếu một cái bóng đen mờ mờ – rõ ràng đã nghe lén lâu rồi.
“Anh không ngoan ngoãn ngồi chờ tôi về, chạy loạn cái gì?”
Tôi mở cửa nhà tắm ra, đập thẳng vào một cái ôm ướt sũng.
Có lẽ anh cũng không ngờ tôi về nhanh như vậy, bị tôi hỏi thế mà chỉ cúi đầu không nói.
Tôi kéo đầu anh lại: “Nghe lén hả?”
Có lẽ bị đoán trúng, anh cúi đầu, vùi mặt vào hõm cổ tôi cọ cọ.
Hơi thở ấm nóng làm tôi vừa ngứa vừa tê: “Mạn Mạn ngoan, giúp anh lau tóc đi~”
Câu nói khàn khàn, đầy ám muội và khát vọng.
Tôi như bị tắt não, đành thuận theo hết thảy.