Đậm Sâu Bên Em - 14

Hơi thở ấm nóng làm tôi vừa ngứa vừa tê: “Mạn Mạn ngoan, giúp anh lau tóc đi~”

 

Câu nói khàn khàn, đầy ám muội và khát vọng.

 

Tôi như bị tắt não, đành thuận theo hết thảy.

 

 

 

15

 

Chẳng biết từ lúc nào, tôi và Lục Triều đã bên nhau được ba tháng rồi.

 

Tết năm nay, tôi về nhà ba mẹ, còn anh thì cùng gia đình đi Úc nghỉ dưỡng.

 

Trên bàn ăn, mẹ tôi bóng gió hỏi mấy lần về chuyện tiến triển giữa tôi và Bùi Tùng

 

Tôi biết ba rất coi trọng di nguyện của ông nội, mà tôi vẫn chưa nghĩ ra cách mở miệng về chuyện muốn hủy hôn, đành tìm cớ lấp liếm cho qua.

 

Buổi tối, tôi vừa ăn trái cây vừa gọi video cho Lục Triều, Ba Đậu cũng nằm ngoan trong lòng tôi.

 

Đáng chết, anh ta nằm trên giường mà đường nét cằm vẫn sắc như dao cạo.

 

Lục Triều than ở bên đó chán chết.

 

Tôi trêu: “Sao, gái đẹp Úc không đủ xinh à?”

 

Anh chẳng thèm bận tâm: “Cũng chỉ là hai mắt một mũi, ngực to hơn em một chút chứ chẳng khác gì.”

 

“Tôi thấy anh nên đi tìm cô nào ngực to ấy!”

 

Tôi trừng mắt, định cúp máy cho bỏ ghét.

 

“Đừng đừng đừng.” Anh cười, “Đùa thôi mà. Nhưng mà anh gặp được một người khiến anh rung động thật đấy, em có muốn xem không?”

 

Tôi tức điên, lại cố cứng miệng: “Được, để xem thiếu gia Lục nhà ta mắt nhìn kiểu gì.”

 

Anh gửi một tấm ảnh qua.

 

Tôi giận lắm mà vẫn mở ra xem, ai ngờ đó là… một màn hình đen thui.

 

Đang định hỏi anh giở trò gì, lại thấy bóng mình phản chiếu trong màn hình đen láng đó.

 

Đúng là… quê muốn chết.

 

Nói vậy thôi, khóe miệng tôi vẫn không kìm được mà cong lên.

 

“Sao hả? Có đẹp không?”

 

Tôi mím môi: “Tạm chấp nhận mắt thẩm mỹ anh cũng không tệ.”

 

Nói đến đây, tôi bất chợt nhớ đến chuyện nghe được ở quán bida hôm nọ.

 

Tôi chưa từng hỏi Lục Triều về người khiến anh rung động ngày trước là ai, nhưng chuyện đó cứ nghẹn nghẹn trong lòng mãi.

 

Không nghĩ ngợi gì, tôi buột miệng hỏi luôn.

 

Ai ngờ Lục Triều lại ra vẻ khó hiểu: “Người nào?”

 

“Chứ còn ai nữa! Cái người từng cưỡng hôn anh đó!”

 

“À…” Anh thở dài một hơi, rồi nở nụ cười gian xảo, “Em nói cái đó hả.”

 

Anh cúi mắt xuống, như thể đang chìm vào hồi ức.

 

Tự nhiên tôi lại có chút bất an, nhìn anh chằm chằm đầy căng thẳng.

 

Bỗng nhiên, anh bật cười ha hả: “Hứa Mạn Mạn, em đúng là đỉnh, ghen với chính mình luôn.”

 

Tôi sững người: “Gì cơ?”

 

“Không nhớ hả?” Anh nhướng mày, “Được rồi, cho em vài từ khóa – nửa đêm, quán bar Mộ Sắc, chọn… nam… người… mẫu.”

 

Mỗi chữ anh nói ra, ký ức tôi lại nặng thêm một phần.

 

Hóa ra là nửa năm trước, Bùi Tùng lần đầu cho tôi leo cây để đi với Lương Tích Nguyệt.

 

Tôi thề không bao giờ thích anh ta nữa, liền kéo bạn đi bar Mộ Sắc uống cho quên đời. Ai ngờ bạn tôi giới thiệu “giải pháp xả stress” mới – chọn nam người mẫu.

 

Nếu không uống hai ly rượu, tôi còn không biết giới hạn đạo đức mình thấp đến vậy.

 

Tôi sờ sờ cơ bụng một nam mẫu, không chịu buông: “Cái này to, tôi chọn cái này!”

 

Lúc đó bạn anh cũng đứng cạnh.

 

“Nghe chưa, Lục Triều, có em gái nói cậu to đấy.”

 

“Ghê ha, tụi này cứ tưởng cậu là gà con cơ, ai ngờ… nói đi, một đêm mấy phát?”

 

“Hahaha con bé đó tưởng cậu là trai bao á?”

 

Lục Triều mắng một câu, xách tôi như xách gà con về ghế ngồi.

 

Tôi lại nhào tới, ôm lấy anh không buông.

 

Lặp đi lặp lại, anh bực mình, giữ chặt cổ tay tôi, đè tôi xuống ghế, ánh mắt trông muốn đánh người đến nơi.

 

Nhưng tôi lại không biết lấy đâu ra dũng khí, hôn anh một cái rồi bỏ chạy.

 

Sau đó còn quên sạch trơn như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

 

“Nhớ lại rồi?” Anh cười khẽ.

 

Tôi có thể thừa nhận sao?

 

Tôi lắc đầu nguầy nguậy.

 

Anh cười cười, vẻ mặt biết tỏng: “Xem ra là nhớ thật rồi.”

 

Rồi được đà lấn tới: “Nói đi, cái vụ coi gia đây là trai bao, tính bù đắp thế nào?”

 

Cái chuyện nhục nhã từ thời cổ đại đó mà còn lôi ra nói!

 

“Đoàng——”

 

Tiếng chuông 11 giờ vang lên, ngoài cửa sổ pháo hoa bắt đầu nổ sớm.

 

Tôi nhanh trí đổi đề tài, livestream pháo hoa cho anh xem.

 

Nhưng Lục Triều không mắc câu, cứ một mực đòi bồi thường.

 

Tôi đau cả đầu, cuối cùng anh mới đề nghị: “Hôn một cái, anh miễn cưỡng tha thứ.”

 

Tưởng anh chỉ muốn tôi hôn màn hình thôi, tôi rướn môi tới gần điện thoại.

 

Kế tiếp, điện thoại rung vài cái liền.

 

“Em nghĩ gì mà đẹp vậy.”

 

“Gia đây dễ tha cho em vậy à?”

 

“Hứa Mạn Mạn.”

 

“Mở. Cửa.”

 

Tôi: “!!!”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo