Đậm Sâu Bên Em - 17

Tôi gạt tay anh ta ra, bước ra khỏi sảnh tiệc.

 

Ở nơi không xa, vẫn còn một người đang chờ tôi.

 

 

 

18

 

Lục Triều đưa tôi về nhà. Nhưng cả buổi tiệc chỉ toàn xã giao, tôi có ăn được gì đâu, chưa tới cửa đã đói meo rồi.

 

Tôi bảo anh lên trước, còn mình thì ghé tiệm nhỏ đầu ngõ mua hộp bún khoai tây mang về.

 

Vừa bước vào nhà, đã thấy anh nghiêng nghiêng đứng bên cửa sổ, tay đút túi quần, đang gọi điện cho ai đó, nói chuyện bán chiếc mô-tô phân khối lớn của anh.

 

Tôi đặt hộp bún xuống bàn, chạy vài bước tới ôm eo anh từ phía sau.

 

Anh theo phản xạ ôm tôi lại, liếc nhìn một cái rồi thẳng tay ngắt máy.

 

Trong tiếng tút tút cuối cùng, tôi còn kịp nghe giọng Lạc Gia Ấn oán thán vọng ra:

“Trọng sắc khinh bạn là đây chứ đâu…”

 

Tôi tròn mắt: “Anh định bán con mô-tô đó à?”

 

Trong đầu tôi vẫn nhớ rõ anh từng rất thích chiếc xe ấy.

 

Anh có vẻ không ngờ tôi nghe thấy, hơi sững lại, sau đó cố tỏ ra thản nhiên: “Ừ.”

 

Tôi càng bất ngờ hơn: “Không phải anh quý nó lắm sao?”

 

Anh lẩm bẩm nhỏ như muỗi kêu: “Không phải cũng vì em à…”

 

“Hả? Liên quan gì tới em?”

 

Anh quay đầu sang chỗ khác, má hơi đỏ lên: “Gia này sao có thể thua người khác được.”

 

“Người ta làm được gì vì em, anh cũng làm được.”

 

Lục thiếu gia cúi đầu, mặt nghiêm túc hiếm thấy.

 

…Mà sao tôi nghe cứ thấy có mùi cạnh tranh tình cảm ấy nhỉ?

 

Tôi chợt nhớ lại chuyện Phó Tụng bỏ chơi xe, khẽ bật cười rồi vòng tay qua cổ anh:

“Ý anh là… đang ghen à?”

 

Bị nói trúng tim đen, anh khẽ ho một tiếng, quay đi tháo hộp bún, mặt dày chối: “Ai thèm ghen.”

 

Tôi không tha, bám sát theo, kéo tay anh:

“Thật không? Không ghen thật không?”

 

Lục Triều dứt khoát ngậm miệng, giả bộ câm.

 

“Không thật à? Không thật không?”

 

Cuối cùng anh bị hỏi đến phát cáu, dừng tay lại:

“Hứa Mạn  em đắc ý lắm đúng không?”

 

Tôi hí hửng gật đầu: “Ừm, hơi hơi.”

 

“Hơi hơi?”

 

Anh nâng cao tông giọng. Với ánh mắt đó, tôi đáng lẽ nên sợ rồi.

 

Tôi lập tức buông tay, cười gượng, tính lùi về phòng:

“Ha ha, em đói quá nên nói xàm thôi mà.”

 

Vừa định chuồn thì bị anh vòng tay ôm eo, bế thẳng lên bàn bếp.

 

Ánh mắt anh dừng lại nơi môi tôi, hơi thở nóng hổi phả sát mặt:

“Trùng hợp ghê, anh cũng chưa no.”

 

Tôi vội chuyển chủ đề: “Vậy… để em múc bún cho anh nhé?”

 

“Từ từ đã.”

 

Anh áp sát, cúi người, cởi hai nút áo trên. Hơi thở gấp gáp, giọng khàn khàn:

“Giờ còn sớm mà.”

 

…Chín giờ tối mà còn gọi là sớm à?

 

Tôi vừa định phản bác thì môi đã bị anh chặn lại bằng nụ hôn.

 

Tầm mắt rơi xuống xương quai xanh, bất giác đỏ mặt.

 

Cái nốt ruồi đỏ nhỏ bên vai anh, dưới ánh đèn vàng ấm, quyến rũ đến lạ.

 

“Được không?” Anh cười, giọng trầm khẽ dụ dỗ.

 

Tôi rất muốn nói “không”, nhưng khi anh siết eo rồi để lộ cơ bụng, thì toàn bộ lý trí đều bốc hơi sạch.

 

Gì mà thanh tao với tục tĩu, lúc này tôi chả phân biệt nổi nữa—chỉ biết trăng đêm nay tròn lắm, nếu không nhìn kỹ thì đúng là có lỗi với thời tiết!

 

Đèn sáng, sóng trào, thuyền lật.

 

Cuối trận, anh móc ngón tay út của tôi, nói nhỏ:

 

“Hứa Mạn anh có một kế hoạch.”

 

Tôi mệt đến muốn tê cả chân:

“Anh nói đi.”

 

“Tháng này đi đăng ký kết hôn, tháng sau làm đám cưới.”

 

Tôi giật mình: “Nhanh vậy? Không tổ chức đính hôn hả?”

 

“Bài học rành rành ra đó, khỏi cần đính.”

 

“…Ừ, được.”

 

Anh ôm tôi, hôn lên trán tôi liên tục.

 

Tôi lơ mơ gật gù đáp lại.

 

Một lúc sau, bỗng nghe anh kề sát tai tôi, khẽ nói:

 

“Lúc đầu chỉ thấy em thú vị, không biết từ lúc nào lại thật lòng thích em luôn rồi.”

 

Tôi mỉm cười, rúc vào ngực anh:

 

“+1.”

 

(Hoàn)

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo