Danh Phận - 1

Năm thứ năm sau khi đính hôn với Phó Ngạn Lễ, anh ta lén tổ chức đám cưới với một nữ sinh đại học. 
 
Khi tôi chạy đến, họ đang say đắm hôn nhau giữa những tràng vỗ tay cổ vũ của đám đông.
 
Phó Ngạn Lễ nhìn tôi, nhướng mày đầy thách thức: “Cô bé cũng muốn một đám cưới à? Yên tâm, tôi chưa đăng ký kết hôn.”
 
Tôi không khóc, không làm loạn, chỉ lặng lẽ quay lưng rời đi. Anh ta cho rằng tôi chỉ đang giận dỗi, cho đến khi thái tử gia của giới thượng lưu Bắc Kinh đăng ảnh giấy kết hôn lên mạng…và tôi là phu nhân.
 
Phó Ngạn Lễ lao đến nhà tôi giữa cơn mưa tầm tã, điên cuồng đập cửa.
 
Tôi mở cửa, trên mặt vẫn còn vương chút dư âm đỏ hồng. Bình thản nhìn anh ta, tôi khẽ cười: “Đừng lo, tôi chỉ đăng ký kết hôn thôi, chưa làm đám cưới.”
 
Từ cầu thang, một người đàn ông chỉ quấn hờ chiếc khăn tắm bước xuống, vòng tay ôm lấy eo tôi, giọng trầm ấm nhưng mang theo ý cười mờ ám:
 
“Hửm? Vậy có nghĩa là anh vẫn chưa có danh phận à?”
 
01
 
Hôn lễ tưng bừng, náo nhiệt.
 
Dưới khán đài, tiếng reo hò không ngớt, khách mời đồng loạt cổ vũ:
 
“Hôn đi! Hôn đi!”
 
Cô gái trong bộ váy cưới trắng muốt khẽ cắn môi, ánh mắt e lệ.
 
Phó Ngạn Lễ vươn tay giữ lấy gáy cô, cúi xuống từng chút một, ép sâu nụ hôn.
 
Tôi đứng dưới khán đài, lặng người nhìn họ quấn quýt giữa những tiếng vui mừng.
 
Một người anh em thân thiết của Phó Ngạn Lễ vô tình quay đầu lại, vừa nhìn thấy tôi, sắc mặt lập tức biến đổi, luống cuống buột miệng:
 
“Chị dâu…”
 
Không gian huyên náo bỗng chốc chìm vào tĩnh lặng.
 
Tôi thong thả bước về phía Phó Ngạn Lễ.
 
Cô gái kia sợ hãi lùi lại, lén núp sau lưng anh ta.
 
Nhưng Phó Ngạn Lễ không hề có lấy một chút chột dạ hay hoảng hốt khi bị vị hôn thê bắt gian ngay tại trận.
 
Anh ta bật cười, thản nhiên kéo cô gái kia vào lòng, đáy mắt lộ vẻ giễu cợt:
 
“Thư Nguyệt cứ nằng nặc đòi cưới anh. Em yên tâm, bọn anh chưa đăng ký đâu. Vợ Phó Ngạn Lễ này, chỉ có thể là em.”
 
Tôi và anh ta là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau.
 
Sau khi tốt nghiệp, dưới sự sắp đặt của hai gia đình, chúng tôi đính hôn.
 
Anh ta nổi tiếng là kẻ trăng hoa, thay bạn gái như thay áo, không ít lần khiến tôi mất mặt.
 
Nhưng hôm nay, ngay trước mặt bao nhiêu người, anh ta lại diễn cho tôi xem một vở kịch lớn đến vậy.
 
Tôi khẽ cười, ánh mắt đầy lạnh nhạt.
 
Rút từ trong túi ra một chiếc hộp gấm vuông vắn, tôi đưa tới trước mặt anh ta.
 
“Đây là vòng tay gia truyền nhà họ Phó. Tôi trả lại anh.”
 
Phó Ngạn Lễ đón lấy, chậm rãi xoay xoay trong tay, môi nhếch lên đầy vẻ mỉa mai:
 
“Chỉ vì muốn anh chia tay Thư Nguyệt mà lần này em chịu trả cả vòng ư?”
 
Ánh mắt anh ta nhìn tôi đầy nghi hoặc, như thể không tin nổi tôi dám làm thế thật.
 
Tôi đáp lại anh bằng một giọng điệu bình thản, từng lời rành rọt:
 
“Phó Ngạn Lễ, từ hôm nay, hôn ước giữa chúng ta coi như chấm dứt. Sau này, ai cưới ai gả, không liên quan đến nhau nữa.”
 
Nụ cười trên môi anh lập tức đông cứng.
 
“Giang Đường, em nhắc lại lần nữa xem?”
 
Người anh em của anh ta, bên cạnh thấy không ổn, vội vã lên tiếng hòa giải:
 
“Chị dâu, đừng giận mà! Đám cưới này không tính đâu, Phó ca chỉ đùa thôi. Người anh ấy thật sự muốn lấy là chị!”
 
Nhưng tôi không quan tâm.
 
Chứng kiến cảnh tượng hôn phu của mình thành thân cùng người con gái khác, quả thực không phải chuyện dễ chấp nhận.
 
Thế nhưng tôi không khóc, cũng không làm loạn.
 
Chỉ đơn giản xoay người, bình thản rời đi.
 
“Phó ca, anh không đuổi theo chị dâu thật à?”
 
Phó Ngạn Lễ dựa người vào bàn tiệc, thản nhiên cười cợt:
 
“Đuổi theo làm gì? Không phải trước đây cũng từng thế này sao? Qua vài ngày, em ấy lại ngoan ngoãn quay về thôi.”
 
Người bên cạnh nhíu mày:
 
“Nhưng lần này khác! Đặt mình vào vị trí phụ nữ mà nói, có ai chịu nổi cảnh người mình yêu cưới người khác? Em khuyên anh tốt nhất nên đi xem sao.”
 
Phó Ngạn Lễ im lặng, đưa mắt nhìn ra cửa.
 
Ánh mắt sâu thẳm, tối lại.
 
Lâm Thư Nguyệt đột nhiên níu nhẹ tay áo anh ta, giọng nhỏ nhẹ:
 
“Anh… cho em xem chiếc vòng này một chút được không?”
 
02
 
Rời khỏi đám cưới, tôi gọi cho Tống Tống cô bạn thân nhất của tôi, hẹn nhau ra quán bar làm vài ly.
 
Lúc cô ấy đến, trên bàn đã có hai chai rượu vang đỏ cạn sạch.
 
Tống Tống nhìn lướt qua, lập tức hiểu chuyện:
 
"Lại cãi nhau với Phó Ngạn Lễ à? Lần này là minh tinh hay nữ sinh đại học?"
 
Chỉ nghe thấy tên anh ta thôi, trái tim tôi đã nhói lên như bị kim đâm.
 
"Hôm nay anh ta kết hôn rồi."
 
Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Tống Tống lập tức cầm lấy chai rượu, nghiến răng:
 
"Cậu đáng lẽ nên bỏ anh ta từ lâu rồi! Thôi, tớ kéo cậu vào một nhóm chat, trong đó toàn là những anh chàng cực phẩm của giới này, tha hồ chọn!"
 
Điện thoại bỗng reo liên tục.
 
Tôi liếc nhìn, chỉ chưa đầy một phút đã có hơn ba mươi lời mời kết bạn.
 
"Tớ đi vệ sinh một lát."
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo