Danh Phận - 2

Trên hành lang, một người đàn ông mặc bộ vest hoàn toàn không hợp với không khí náo nhiệt của quán bar.
 
Cổ áo sơ mi mở bung vài cúc, anh dựa vào tường, khẽ rít một hơi thuốc, toát lên vẻ nguy hiểm khó gần.
 
Như cảm nhận được ánh nhìn của tôi, anh nhíu mày, chậm rãi ngước lên.
 
Tần Sở?
 
Sao anh lại ở đây?
 
Tôi tiến lại gần, cười nhạt:
 
"Tần tổng, cho tôi điếu thuốc?"
 
Anh nhướng mày, giọng điệu mang theo chút chế giễu:
 
"Không phải sau khi ở bên Phó Ngạn Lễ, em trở thành cô gái ngoan rồi sao? Không sợ anh ta biết em hút thuốc à?"
 
Tôi không đáp, chỉ im lặng đưa tay lấy thuốc và bật lửa từ túi áo anh.
 
Động tác thuần thục, khói thuốc phả ra, ánh mắt tôi lấp lửng nét cười:
 
"Tần Sở, tối nay về nhà tôi nhé?"
 
Bốn mắt chạm nhau.
 
Lời đã nói đến mức này, người trưởng thành tự hiểu với nhau.
 
Tần Sở kẹp điếu thuốc, nghiền tắt trong gạt tàn, khẽ bật cười.
 
Tôi chợt nhớ ra anh nổi danh là người không gần nữ sắc, vừa định giải thích:
 
"Đùa chút thôi."
 
Không ngờ, anh lại thản nhiên gật đầu đồng ý.
 
03
 
Tần Sở dùng dấu vân tay của tôi để mở khóa cửa, ngay giây tiếp theo đã ép tôi sát vào bức tường bên cạnh.
 
Bàn tay to lớn giữ chặt gáy tôi, cúi xuống hôn sâu.
 
"Giang Đường, em là cún à? Nhẹ chút, đừng cắn mạnh vậy."
 
Tôi khẽ nhíu mày:
 
"Anh có thể ngậm miệng lại không? Lúc này, việc anh nên làm là khiến tôi không nói nổi một câu."
 
 
Suốt cả đêm.
 
Tần Sở dùng hành động thực tế để dạy tôi hiểu thế nào là “họa từ miệng mà ra”.
 
Tận đến lúc trời gần sáng tôi mới chìm vào giấc ngủ, vậy mà điện thoại lại réo lên không ngừng.
 
Tôi uể oải vươn tay, mơ màng tìm kiếm trên giường.
 
Một tiếng cười trầm thấp vang lên bên cạnh, Tần Sở nhấc điện thoại lên.
 
Nhìn thấy tin nhắn video từ Phó Ngạn Lễ, gương mặt anh lập tức tối sầm.
 
Anh đưa máy cho tôi, thuận tiện kéo chăn lên che kín đến tận xương quai xanh.
 
Tôi bấm nút nhận, cố gắng mở mắt ra giữa cơn buồn ngủ mơ màng.
 
Đầu dây bên kia, Phó Ngạn Lễ cười nhạt:
 
"Hôm qua em không nói là từ giờ ai lấy người nấy, không ai liên quan đến ai sao? Thế mà chưa đến một ngày em đã tìm mẹ anh nói xấu Thư Nguyệt rồi?"
 
Tôi cau mày, bực bội bật dậy:
 
"Ai đi tìm mẹ anh? Anh bị thần kinh à? Sáng sớm thế này chạy qua đây phát điên cái gì chứ!"
 
Vừa mở miệng, tôi chợt khựng lại.
 
Giọng tôi khàn đặc, khàn đến mức không thể nghe nổi.
 
Phó Ngạn Lễ sững người:
 
"Em bị cảm à?"
 
Tôi bật cười:
 
"Giả vờ không hiểu sao?"
 
Anh ta bỗng im lặng, rồi đột nhiên cao giọng:
 
"Em đang ở đâu? Bây giờ em đang ở cùng ai?"
 
Tôi chậm rãi đáp, giọng nói mang theo chút lười biếng:
 
"Phó tiên sinh, chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa. Tôi ở đâu, bên cạnh ai, cũng chẳng liên quan đến anh."
 
Tôi thực sự quá mệt, không muốn phí lời thêm, liền dứt khoát cúp cuộc gọi.
 
Tại quán bar, sắc mặt Phó Ngạn Lễ vô cùng khó coi.
 
"Phó ca, cô ấy dám cúp máy của anh sao? Không lẽ lần này thực sự muốn hủy hôn ư?"
 
"Không thể nào! Đây chẳng phải vẫn là chiêu cũ của cô ấy sao? Nếu thật sự muốn hủy hôn, cô ấy có nỡ không?"
 
"Rõ ràng đang diễn trò mà, giả vờ ở bên người đàn ông khác để kích thích anh ghen, khiến anh không nhịn được mà đi tìm cô ấy. Mấy chiêu này cũ rích lắm rồi!"
 
Mọi người xung quanh cười ồ lên.
 
Lúc này, sắc mặt Phó Ngạn Lễ mới hơi dịu đi một chút.
 
04
 
Cơn buồn ngủ bị cuộc điện thoại kia làm tan biến không ít.
 
Tôi khó chịu cau mày.
 
Tần Sở nhìn thấu tâm trạng tôi, giọng điệu lạnh nhạt:
 
"Phó Ngạn Lễ có gì tốt? Trước khi cưới đã trăng hoa như thế, sau khi cưới cũng không thể nào chung thủy với em. Hắn ta không xứng với em."
 
Tôi nghi hoặc ngẩng đầu.
 
?
 
Tần Sở nhấc hộp thuốc lá trên tủ đầu giường, rút ra một điếu, chậm rãi châm lửa, ánh mắt bỗng trở nên nghiêm túc:
 
"Nói về hôn nhân thương mại, nhà họ Tần cũng chẳng kém gì nhà họ Phó."
 
Tôi híp mắt nhìn anh:
 
"Tần tổng muốn nói gì?"
 
Anh liếc tôi một cái, thản nhiên nói:
 
"Tôi biết em vẫn luôn muốn lấy được dự án phát triển khu Đông, nhưng chỉ dựa vào mình em thì rất khó. Nếu chúng ta kết hôn và hợp tác cùng nhau, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."
 
Lúc này tôi đã hoàn toàn tỉnh táo.
 
"Dựa vào thực lực của Tần thị, anh hoàn toàn có thể lấy được dự án một mình. Tại sao lại muốn chia sẻ với tôi?"
 
"Có lẽ... tôi không muốn để em hưởng lợi mà không tốn gì?"
 
Khóe miệng tôi co giật hai cái, suy nghĩ vài giây rồi chủ động đưa tay ra:
 
"Hợp tác vui vẻ."
---
 
Bốn mươi phút sau, tôi và Tần Sở bước ra khỏi cục dân chính.
 
Nhìn cuốn sổ đỏ trong tay, tôi vẫn cảm thấy như đang mơ.
 
"Đi thôi."
 
"Hả? Bây giờ đã đi gặp khách hàng rồi sao?"
 
Tần Sở giơ tay xoa đầu tôi, bật cười:
 
"Tuần trăng mật."
 
---
 
05
 
Chúng tôi mặc đồ lặn, đắm chìm trong làn nước biển xanh thẳm, cảm nhận vẻ đẹp huyền bí của đại dương.
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo