Danh Phận - 3

Những rạn san hô rực rỡ, từng đàn cá lượn lờ ngay trong tầm tay với.
 
Tần Sở giơ tay ra hiệu, bảo tôi theo kịp anh.
 
Lặn xuống một độ sâu nhất định, ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời đại dương hiện ra như một vũ trụ dưới đáy biển.
 
Lên bờ, nhân viên nói rằng điện thoại tôi đã đổ chuông không ngừng.
 
Tôi mở ra xem, có hàng chục tin nhắn nhảy ra.
 
 [Tiểu thư Giang, tôi là quản lý của DK Bridal, xin hỏi khi nào cô có thời gian đến thử váy cưới?]
 
[Tiểu thư Giang, tôi là người phụ trách tổ chức hôn lễ. Cô thích loại hoa nào để chúng tôi đặt vận chuyển trước?]
 
[Cô Giang, Phó tiên sinh đã đặt một chiếc nhẫn kim cương cho cô tại cửa hàng của chúng tôi. Khi nào cô có thời gian đến thử? Nếu không vừa có thể điều chỉnh lại.]
 
Váy cưới? Hoa tươi? Nhẫn?
 
Càng xem, lông mày tôi càng nhíu chặt.
 
Số điện thoại của tôi bị lộ rồi sao?
 
Ngay lúc đó, điện thoại lại vang lên.
 
Nhìn màn hình hiển thị tên Phó Ngạn Lễ, tôi bực bội nhấn nghe:
 
"Alo!"
 
Đầu bên kia là giọng điệu chất vấn ngay lập tức:
 
"Em đi đâu vậy? Gọi cho em bao nhiêu cuộc cũng không nghe. Công ty bảo em xin nghỉ cả tháng, là sao?"
 
Tôi lạnh nhạt đáp:
 
"Tôi đi đâu liên quan gì đến anh? Đừng quên chúng ta đã chia tay rồi."
 
Phó Ngạn Lễ không để tâm, thậm chí còn bật cười:
 
"Chẳng phải em giận vì tôi tổ chức hôn lễ cho Thư Nguyệt sao? Tôi cũng sẽ tổ chức một hôn lễ cho em. Chắc em đã nhận được tin nhắn và cuộc gọi rồi chứ? Em thích kiểu váy cưới hay phong cách hôn lễ nào, cứ nói với họ, họ sẽ sắp xếp chu toàn."
 
Tôi không nói nên lời:
 
"Anh bị bệnh à?"
 
Dù không nhìn thấy, nhưng tôi có thể tưởng tượng được sắc mặt của Phó Ngạn Lễ khi nghe câu này.
 
Anh ta nghiến răng:
 
"Giang Đường! Em vì chuyện hôn lễ mà giận dỗi, giờ tôi đồng ý tổ chức cho em, còn muốn gì nữa? Làm loạn chưa đủ sao? Tôi nói cho em biết, cơ hội chỉ có một lần. Nếu em không muốn kết hôn thì cả đời này đừng hòng kết hôn nữa!"
 
Phó Ngạn Lễ mãi mãi là như vậy.
 
Chỉ cần anh ta đưa ra một bậc thang, nếu em không nắm lấy, thì chắc chắn đó là lỗi của em.
 
Tôi cười lạnh:
 
"Anh bị thần kinh à? Chúng ta đã chia tay rồi, đừng gọi cho tôi nữa. Anh muốn cưới ai thì cưới."
 
Bên kia im lặng vài giây, rồi đột nhiên bật ra ba chữ đầy tức tối:
 
"Giang Đường, đây là do em tự từ chối cơ hội này, đừng có mà hối hận!"
 
Điên thật rồi!
 
Tần Sở vừa thay đồ xong, nhướng mày hỏi:
 
"Phó Ngạn Lễ gọi à?"
 
Tôi hít sâu một hơi, bực bội đáp:
 
"Ừ, anh ta tưởng tôi giận vì một cái hôn lễ, nên nghĩ nếu cũng tổ chức cho tôi một cái là xong. Trước đây tôi đúng là bị mù mới thích tên đàn ông này."
 
Tần Sở khẽ cười, không nói gì.
 
 
Trong tháng tiếp theo.
 
Chúng tôi đến Iceland để chiêm ngưỡng hang động băng xanh kỳ ảo.
 
Bay khinh khí cầu ở Thổ Nhĩ Kỳ, lơ lửng giữa những đám mây.
 
06
 
Ngày trở về nước, Tống Tống hẹn tôi ra ngoài.
 
Tôi dùng kem che khuyết điểm dặm mấy lớp vẫn không giấu nổi dấu vết trên xương quai xanh. 
 
Đành phải tìm một chiếc khăn lụa trong tủ quần áo để quàng lên cổ.
 
Vừa ngồi xuống, cô ấy đã nốc liền hai ly rượu:
 
“Tức chết mất! Phó Ngạn Lễ đúng là điên rồi, hắn bao trọn tất cả màn hình điện tử ở thủ đô, còn mời cả những ngôi sao hạng A quay video chúc mừng sinh nhật cái cô Lâm Thư Nguyệt kia, phát suốt một tháng liền! Hắn có từng nghĩ đến cảm xúc của cậu không?”
 
Tôi cầm ly rượu, bình tĩnh lên tiếng: “Tớ kết hôn rồi.”
 
Ban đầu Tống Tống không tin, cho đến khi nhìn thấy tờ giấy đăng ký kết hôn:
 
“Là Tần Sở!?
 
“Anh ta chẳng phải nổi tiếng lạnh lùng, không gần nữ sắc sao? Cậu làm cách nào mà cưa đổ được thế!”
 
“Chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là Phó Ngạn Lễ vốn không thể so sánh với anh ấy. Tớ thật sự muốn nhìn xem sắc mặt của hắn khi biết chuyện này.”
 
Tống Tống quẳng hết tức giận ra sau đầu, phấn khích nâng ly: “Chuyện này phải ăn mừng thật lớn! Tối nay tớ mời!”
 
Tống Tống tửu lượng kém, uống vài chai đã ngà ngà say.
 
Tôi đặt ly rượu xuống: “Cậu cứ ngoan ngoãn ngồi đây, tớ đi gọi người mang trà giải rượu cho cậu.”
 
Ra ngoài hành lang, tôi chạm mặt Lục Tắc.
 
Cậu ta nhiệt tình tiến lại gần: “Chị dâu, chị đến rồi! Anh Phó đang ở phòng bao số sáu.”
 
“Tôi với Phó Ngạn Lễ đã không còn quan hệ gì nữa. Sau này gọi tên tôi là được, mấy người cứ chơi vui vẻ.”
 
Lục Tắc chỉ nghĩ tôi vẫn còn giận: “Chuyện lần đó quả thật là anh Phó sai rồi, chị cứ cho anh ấy một cơ hội để xin lỗi đi! Bọn em ở phòng số sáu, chị ghé qua một lát nhé!”
 
Muốn về phòng số ba phải đi ngang qua phòng số sáu.
 
Vừa đến cửa, tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc bên trong.
 
Nhìn qua khe cửa, tôi thấy Phó Ngạn Lễ lười biếng tựa vào sofa, hàng cúc áo sơ mi trên cổ mở rộng, còn Lâm Thư Nguyệt bên cạnh môi đỏ mọng, ai cũng có thể đoán được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo