Du Idol - 6

"Tôi á?"  
 
Tề Hoa cười khẩy một tiếng: "Tôi có tư cách gì?"  
 
"Tôi xứng sao?"  
 
"Tiết Ninh nên đứng trên sân khấu mà tỏa sáng, tôi sao có thể theo đuổi cô ấy được?"  
 
Càng nói, giọng anh ta càng nhỏ, càng thiếu tự tin.  
 
Nói đến cuối cùng, anh ta im lặng.  
 
Sau đó ngẩng đầu nhìn vệ sĩ: "Tôi có xứng không?"  
 
Vệ sĩ: "Xứng chứ! Quá xứng luôn!”
 
 
9  
 
Gần đây, tần suất Tề Hoa đến hội quán nghe tôi hát ngày càng nhiều.  
 
Tôi rất hoảng sợ.  
 
Tôi đoán là bệnh mất ngủ của anh ấy càng lúc càng nghiêm trọng.  
 
Như vậy chẳng phải chứng tỏ giọng hát của tôi không có tác dụng nữa sao?  
 
Xong rồi xong rồi, sắp mất chén cơm đến nơi rồi.  
 
Hôm nay hát xong, Tề Hoa lại đến tìm tôi, giống mấy lần trước, anh ấy nói tiện đường đưa tôi về nhà.  
 
Nhưng hôm nay, trong xe có gì đó không đúng lắm.  
 
Không có vệ sĩ, không có tài xế, Tề Hoa ngồi vào ghế lái, ra hiệu bảo tôi lên xe.  
 
Chiếc xe chậm rãi hòa vào dòng phương tiện, bầu không khí im lặng đến mức kỳ lạ.  
 
Sắp về đến nhà tôi thì cuối cùng Tề Hoa cũng mở miệng:  
 
"Tiết Ninh, tôi muốn nói với em một chuyện." 
 
A, không định thuê tôi nữa rồi đây.  
 
Cũng được, tôi kiếm cũng không ít, nên thỏa mãn rồi.  
 
"Anh nói đi."  
 
"Tôi—"  
 
Rầm! 
 
Tiếng va chạm vang lên từ phía sau, chiếc xe mất kiểm soát lao về phía trước, Tề Hoa lập tức đạp mạnh phanh.  
 
Xe phía sau đâm vào đuôi xe chúng tôi...  
 
Nhưng con đường này rộng như vậy, làm sao lại xảy ra chuyện này?  
 
Chiếc xe tải phía sau có năm, sáu gã đàn ông cao lớn bước xuống, trên tay đều cầm gậy gộc, vây chặt xung quanh xe.  
 
...  
 
Tôi và Tề Hoa bị bắt cóc rồi.  
 
Trong căn phòng tối, chúng tôi bị trói lưng đối lưng với nhau.  
 
Chiếc khăn đen che mắt tôi bị giật xuống, tôi nheo mắt, cố thích ứng với ánh sáng.  
 
Đây giống như một nhà kho bỏ hoang.  
 
Bụi phủ đầy, đồ đạc lộn xộn.  
 
Trước mặt chúng tôi có một người đàn ông đứng đó:  
 
"Ồ, tỉnh rồi à? Tỉnh rồi thì mau gọi điện về nhà đòi tiền chuộc đi."
 
Hắn đưa cho tôi một chiếc điện thoại, bảo tôi đọc số.  
 
Tôi ngây ra.  
 
Bắt cóc tôi thì thôi đi, sao bọn bắt cóc có thể bắt luôn cả Tề Hoa chứ?  
 
Anh ấy là đại ca xã hội đen đấy!  
 
"Khoan đã, các anh có biết anh ấy là ai không?"  
 
Tôi cố giữ bình tĩnh:  
 
"Nhân lúc đại ca tôi chưa nổi giận, mau thả bọn tôi ra đi." 
 
Tên bắt cóc nhìn tôi, rồi lại nhìn anh ấy.  
 
"Hắn là ai?" 
 
Tôi biết ngay là bắt nhầm người rồi!  
 
"Các anh biết Thanh Long Bang chứ?" Tôi ngẩng cằm: "Anh ấy là lão đại."" 
 
"Bắt anh ấy, các anh không muốn sống nữa à?" 
 
Tên bắt cóc ngẩn ra, sau đó phá lên cười.  
 
"Mày đang đóng phim đấy à!" 
 
Hắn đưa tay nắm cằm Tề Hoa, nhíu mày:  
 
"Để tao xem nào."  
 
"Không bắt nhầm, đúng là con trai độc nhất của Tề Hành Chu, đại gia số một An Thành, Tề Hoa mà!"  
 
Tôi: "?"  
 
Động tĩnh này khiến Tề Hoa tỉnh lại.  
 
Anh ấy bị chích điện bất tỉnh lúc trước.  
 
Anh ấy lấy lại tinh thần, giọng trầm xuống:  
 
"Muốn bao nhiêu?"  
 
Anh ấy lại còn rất quen thuộc với quy trình này.  
 
"Ba mươi triệu, không quá đáng chứ?"  
 
Tên cầm đầu thấy anh ấy tỉnh, cũng không buồn quan tâm tôi nữa, bước tới nhét điện thoại vào tay anh ấy:  
 
"Tề Thiếu gia , gọi điện đi?" 
 
Tề Hoa hỏi:  
 
"Mấy giờ rồi?" 
 
Tên kia có vẻ mất kiên nhẫn:  
 
"Mười giờ."  
 
Tề Hoa gật đầu, làm theo yêu cầu của chúng, gọi điện về nhà, phối hợp vô cùng ăn ý.  
 
Trong nhà kho, hai tên bắt cóc rất phấn khích.  
 
"Đại ca, chúng ta sắp phát tài rồi!"  
 
"Đừng lơ là, lấy được tiền là rút ngay."  
 
"Thế con nhỏ kia thì sao?"  
 
"Nhìn là biết nghèo rồi, chắc cũng không có tiền đâu. Để lát nữa anh em mình chơi vui một chút."  
 
"Ha ha ha, tao vừa nhìn đã thấy ưng con nhỏ này rồi."  
 
"Đi liên lạc với lão Tam, xem tình hình bên ngoài thế nào."  
 
"Được."  
 
Tôi siết chặt người, mồ hôi lạnh túa ra từ trán.  
 
Nói không sợ là không thể.  
 
Một bàn tay ấm áp từ phía sau vỗ nhẹ vào mu bàn tay tôi.  
 
Tề Hoa nắm lấy tay tôi, dùng ngón tay viết hai chữ trong lòng bàn tay tôi.  
 
"Đừng sợ."  
 
Tên bắt cóc cầm điện thoại đi ra góc phòng, gọi đi mấy lần mà không ai bắt máy.  
 
Hắn bắt đầu hoảng, quay đầu nói:  
 
"Đại ca..."  
 
Giọng nói đột ngột im bặt.  
 
Bởi vì "đại ca" mà hắn vừa gọi nằm bất tỉnh dưới đất, không rõ sống chết.  
 
Còn Tề Hoa vốn bị trói không biết từ lúc nào đã tháo dây ra, đang xoa cổ tay nhìn hắn.  
 
"Mẹ kiếp! Muốn ch.ết à?!" 
 
Tên bắt cóc giận dữ, rút dao lao lên.  
 
Tề Hoa nghiêng người tránh cú đâm, nhanh chóng tung một cú đấm thẳng vào mặt hắn.  
 
Hắn hét thảm một tiếng rồi ngã xuống đất.  
 
Tề Hoa tiến lên, đá mạnh vào gáy hắn, hắn hoàn toàn bất tỉnh.  
 
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, tôi còn chưa kịp phản ứng.  
 
Tề Hoa ngồi xuống sau lưng tôi, dùng dao cắt dây trói.  
 
Thứ anh ấy dùng, tôi nhìn rất quen.  
 
Là chiếc khuy măng sét đó.  
 
Thì ra bên trong còn ẩn chứa một cơ quan như vậy.  
 
"Từ nhỏ đến lớn, tôi gặp chuyện như thế này quá nhiều rồi, phải đề phòng thôi."  
 
Anh ấy cười, không dám ngẩng đầu nhìn tôi.  
 
"Xin lỗi, đã làm em sợ."  
 
 
10  
 
Tề Hoa nhặt điện thoại lên gọi một cuộc, sau đó kéo tay tôi: "Đi thôi, tôi đưa em ra ngoài."  
 
Tôi hoàn hồn: "Còn những người bên ngoài thì sao?"  
 
"Đã giải quyết hết rồi." Tề Hoa cúi đầu, chỉ vào gáy mình: "Ở đây có một con chip định vị, có thể xác định vị trí. Cảnh sát đã nắm được nơi này từ lâu."  
 
Anh ta nói nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng bàn tay nắm lấy tôi vẫn còn hơi run.  
 
Anh ấy cũng sợ hãi.  
 
Tôi nhìn anh, siết chặt tay anh hơn.  
 
Động tác của Tề Hoa khựng lại một chút, nhưng anh nhanh chóng che giấu đi.  
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo