12.
“Tiểu Tự à, con vẫn không muốn gặp Thận Chi sao?”
Tôi tựa nửa người vào đầu giường, lặng lẽ ăn miếng táo đã được y tá cắt nhỏ.
Khẽ lắc đầu.
“Vụ tai nạn năm xưa của bố mẹ Thận Chi, và cả vụ tai nạn lần này của chúng con, đều đã điều tra rõ ràng rồi. Đúng là do chú nó gây ra.
“Giờ ông ta đã bị bắt và kết án, có lẽ cả đời cũng không thể ra ngoài nữa.
“Mọi chuyện đã ngã ngũ. Nó nói, muốn gặp con một lần để nói lời xin lỗi.”
Hôm tôi tỉnh lại, vì sự xuất hiện của Lương Thận Chi mà tim tôi có loạn nhịp.
Bác sĩ khuyên anh ta nên tránh mặt tạm thời.
Từ đó đến nay đã nửa tháng.
Anh ta vẫn chỉ đứng ngoài cửa phòng bệnh.
Ba kể rằng—
Chỉ khi tôi ngủ, Lương Thận Chi mới lặng lẽ vào phòng khách trong căn hộ bệnh viện, đứng sau lớp kính, nhìn tôi nằm trong phòng điều trị.
“Con hận nó sao?” Ba tôi hỏi.
Tôi lắc đầu.
Không phải là hận.
Chỉ là không hiểu—
Tại sao Lương Thận Chi lại cố chấp muốn một người mà anh ta ghét bỏ tha thứ cho mình?
Điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả.
Mà anh ta, vốn dĩ không bao giờ làm những việc vô nghĩa.
Ba cầm lấy chiếc bát nhỏ trong tay tôi:
“Mới bắt đầu ăn lại, đừng ăn quá nhiều.”
Ông ngồi xuống mép giường, dịu dàng xoa đầu tôi.
Mỉm cười nói:
“Tiểu Tự của ba lớn rồi, biết cách xử lý chuyện tình cảm của mình. Nhưng ba nghĩ, người trưởng thành nên nói rõ ràng mọi chuyện.
“Hai đứa bây giờ, trông cứ như cặp đôi đang giận dỗi chiến tranh lạnh vậy.”
…Không phải người yêu.
Thậm chí, trước đây cũng chưa từng.
Bụng hơi quặn đau, tôi rụt vào trong chăn.
Trong lòng thầm nghĩ, ba nói đúng.
Lương Thận Chi, chúng ta nên có một cái kết rõ ràng.
Thế nên, khi chuyển sang viện điều dưỡng—
Tôi không né tránh anh ta nữa.
Anh ta thấy tôi bước ra khỏi phòng bệnh, ánh mắt vừa mừng rỡ vừa lúng túng.
Tiến đến trước mặt tôi, dịu dàng nói:
“Giang Tự, anh đưa em đến viện điều dưỡng nhé? Trong cốp xe có mấy thứ anh mua cho em, đều là—”
“Cảm ơn, nhưng không cần.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, bình tĩnh nói:
“Chúng ta nói rõ ràng hết hôm nay, rồi đừng gặp lại nữa.”
Ánh mắt Lương Thận Chi lập tức hiện lên đau đớn.
Anh ta đưa tay lên, như muốn chạm vào tôi.
Nhưng ngay khi còn cách vài centimet, lại khựng lại, rồi buông xuống.
Khàn giọng nói:
“Anh biết rồi… Chuyện năm xưa chúng ta từng gặp nhau, chuyện em vì anh mà thi vào Đại học B—”
“Đó đều là chuyện cũ.” Tôi ngắt lời anh ta, giọng bình thản.
“Điều cần nói rõ bây giờ, là tương lai.”
“Hôm nay, tôi sẽ nhờ người dọn hết đồ của tôi khỏi nhà anh. Còn về phần cổ phần của tôi trong công ty nước ngoài của anh, sắp tới bên pháp lý sẽ liên hệ—”
“Xin lỗi.”
Lương Thận Chi không muốn nghe nữa, ngắt lời tôi.
“Anh không nên tin lời Lương Cẩm An, càng không nên nghi ngờ chú Giang là hung thủ. Không nên nói những lời tổn thương em, khiến em đau lòng. Không nên không nhận ra em đã bị thương, mà còn bắt em giúp anh… Anh xin lỗi.”
“Giang Tự, anh xin lỗi…”
“Còn một chuyện nữa.”
Tôi cười nhẹ, bình thản nói:
“Điều anh không nên nhất… chính là vì muốn lợi dụng tôi, mà ở bên tôi.”
“Nhưng dù sao đi nữa, tôi vẫn chấp nhận lời xin lỗi của anh.”
Không thể nói là “không sao cả”.
Nhưng tôi cố gắng tỏ ra thoải mái:
“Chuyện của chúng ta… đến đây kết thúc.”
Lương Thận Chi cứng người, ngây ra nhìn tôi.
Tôi tránh ánh mắt anh ta, quay người đi về phía thang máy.
Lúc lướt qua nhau, cổ tay bỗng bị giữ chặt.
“Giang Tự.”
Lương Thận Chi cau mày gọi tên tôi.
Hầu kết anh ta khẽ trượt lên xuống, cuối cùng khàn giọng nói:
“Đừng chia tay, được không?”
Tôi rút tay lại, quay lưng về phía anh ta, nhẹ giọng nói:
“Đợi thu thập đủ chứng cứ phạm tội của Giang Dự Dân, tôi sẽ chia tay cô ta.”
“Câu này, là ai nói? Anh chưa quên chứ?”
Khoảnh khắc ấy—
Lương Thận Chi như bị sét đánh trúng, chết lặng.
13.
Ngày thứ ba ở viện điều dưỡng.
Tôi lại gặp Lương Thận Chi.
Anh ta vẫn mặc bộ vest xám đậm như hôm tôi xuất viện.
Râu ria lún phún, cằm xanh xao.
Ban đầu, anh ta giống như một bóng ma, lặng lẽ xuất hiện trước cửa phòng bệnh, âm thầm bám theo tôi đến vườn hoa và nhà ăn.
Nhưng sau khi nhận được ánh mắt đầy cảnh giác và khó chịu của tôi, cộng thêm những lần tôi thẳng thắn khiếu nại—
Anh ta vậy mà lại ngang nhiên khoác lên mình bộ đồng phục màu xanh nhạt của nhân viên viện điều dưỡng.
Thản nhiên đứng trước mặt tôi.
Còn buồn cười đến mức, cố tình đeo khẩu trang che mặt như muốn che giấu điều gì đó.
Tôi muốn nổi giận, nhưng cơ thể vẫn chưa hồi phục đủ sức để bùng nổ.
Chỉ có thể bất lực thở dài:
"Lương tiên sinh, anh không cần phải làm vậy."
"Đừng vì cảm thấy áy náy mà làm những chuyện vô nghĩa này."
Vì áy náy không thể làm người bị tổn thương cảm thấy tốt hơn.
Nhưng Lương Thận Chi lại nói:
"Không phải vì áy náy."
Anh ta đứng ngược sáng, khiến tôi không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt.
Cảnh tượng này quá giống ba năm trước.
Tôi vô thức căng người.
Sau đó—
Anh ta nghiêm túc nói:
"Không phải vì áy náy, mà là vì anh không muốn chia tay."
"Giang Tự, anh không thể rời xa em, anh yêu em."
Tưởng rằng mình đã hoàn toàn buông bỏ.
Nhưng khoảnh khắc đó—
Tiếng ù vang lên trong đầu, xuyên thẳng qua thái dương, nhức nhối đến tận xương tủy.
Cả người tôi run rẩy, lạnh buốt.
Tôi lao thẳng vào nhà vệ sinh trong phòng bệnh, không kìm được mà nôn thốc nôn tháo.
Hình như Lương Thận Chi cũng chạy vào theo.
Rồi lại nhanh chóng rời đi.
Tôi không nhớ rõ.
Chỉ biết khi bản thân đầm đìa mồ hôi lạnh, các bác sĩ đã đưa tôi lên giường bệnh, tiêm thuốc an thần, cơn nôn mới dần dịu xuống.
Tôi cuộn tròn trong chăn, nằm nghiêng người.
Nghe thấy giọng nói của ba.
Kìm nén. Giận dữ.
Cùng với tiếng "Xin lỗi..." khản đặc của Lương Thận Chi.
Bác sĩ nói, phản ứng nôn mửa xảy ra không chỉ vì dạ dày còn yếu, mà nguyên nhân chính là do tâm lý.
Ba đưa tôi đến gặp bác sĩ trị liệu tâm lý.
Sau đó, ông quyết định đẩy sớm kế hoạch du lịch vòng quanh thế giới.