Giả Vờ Yêu - Chương 7

14.


Mùa thu năm đó—


Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy biển xanh biếc ở Izu, và rừng phong đỏ rực tại Shuzenji.


Khi đến Nara, lúc tôi đang mải cho hươu ăn, một người đàn ông đứng cách khá xa bỗng bị một con hươu đực húc ngã.


Tôi định chạy tới xem anh ta có cần giúp đỡ không, nhưng ba lập tức ngăn lại.


"Có lẽ con hươu thấy anh ta lén lút nên mới húc, bị đâm cũng không có gì lạ."


Tôi bật cười, bỏ qua chuyện đó.


Sau đó, chúng tôi đến Manila và Bohol của Philippines.


Rồi đến Anh Quốc, đứng trên đỉnh Carlton Hill ở Edinburgh ngắm hoàng hôn.


Cuối tháng Mười Hai, chúng tôi đến Thụy Sĩ.



Mùa vàng để trượt tuyết.


Ba cười bảo mình đã có tuổi, xương cốt không chịu nổi té ngã, nên sẽ ở lại khách sạn ngâm suối nước nóng.


Trước khi tôi đi, ông còn dặn dò kỹ càng:


"Trượt tuyết nhớ cẩn thận đấy."


Buổi sáng hôm đó, tôi tập luyện ở khu vực dành cho người mới bắt đầu.


Sau một buổi, tự tin của tôi dâng cao.


Không biết từ lúc nào, tôi đã trượt đến khu vực của dân chuyên nghiệp.


Ngay khi phát hiện ra, một vận động viên trượt ván đang lao vút về phía tôi.


Tôi còn chưa kịp phản ứng—


Một bóng đen cao lớn bất ngờ ôm chặt tôi vào lòng, che chắn cho tôi.


Rồi cả hai cùng ngã xuống tuyết.


"Rắc!"


Một âm thanh giòn tan vang lên.


Tin xấu: Dường như có một mảnh xương bị gãy.


Tin tốt: Không phải xương của tôi.


Tôi nhanh chóng bò dậy, hoảng hốt hỏi:


"Cảm ơn anh! Anh không sao chứ?!"


Cùng lúc đó, vận động viên trượt ván cũng chạy lại đỡ người đàn ông áo đen.


Anh ta có vẻ bị đau rất nặng, co chân lại, chỉ phát ra tiếng rên trầm thấp.


Tôi cuống lên, sốt sắng nói:


"Là lỗi của tôi. Để tôi gọi xe cấp cứu giúp anh nhé!"


Người đàn ông áo đen khẽ giơ tay, ra hiệu từ chối.


Nhưng vẫn không nói lời nào.


Câm sao?


Tôi càng áy náy hơn, cúi xuống dịu dàng an ủi:


"Đừng lo lắng, mọi chi phí điều trị và phục hồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm."


Người đàn ông hơi sững lại.


Qua lớp kính trượt tuyết đen kịt, tôi có cảm giác anh ta đang chăm chú nhìn mình.


Lúc này, đội cứu hộ trượt tuyết xách cáng cứu thương đến.


Họ dùng tiếng Anh không mấy lưu loát để hỏi thăm tình hình.


Ngay khi chuẩn bị đưa người đàn ông lên cáng, anh ta bỗng nhiên mở miệng, dùng tiếng Đức lưu loát trao đổi với nhân viên y tế.


Đức ngữ và Hán ngữ khác nhau một trời một vực.


Nhưng tôi càng nghe, càng cảm thấy có gì đó kỳ lạ.


Rất quen thuộc.


Không nhịn được, tôi thử gọi một tiếng:


"Lương Thận Chi?"


15.


Người đàn ông áo đen khựng lại.


Cúi đầu một chút.


Biểu hiện rõ ràng của sự chột dạ.


Tôi lập tức giật phăng kính trượt tuyết của anh ta xuống.


Không bất ngờ khi thấy một gương mặt quen thuộc.


Cơn giận bốc lên ngùn ngụt.


Tôi cảm thấy không sao hiểu nổi: "Lương Thận Chi, sao anh lại xuất hiện ở đây?"


Lương Thận Chi ngẩng đầu, dáng vẻ như muốn nói gì đó nhưng lại không dám mở miệng.


Tôi đứng bật dậy, cúi xuống nhìn anh ta, giọng lạnh lùng:


"Được thôi. Tôi sẽ lập tức rời khỏi Thụy Sĩ."


Vừa nhấc chân lên, bắp chân liền bị hai cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy.


"Đừng đi."


Giọng anh ta khàn đặc, dáng vẻ đáng thương.


Những nhân viên cứu hộ và du khách xung quanh lập tức nhìn tôi bằng ánh mắt đầy trách móc.


Cứ như thể tôi là kẻ vô ơn bạc nghĩa.


Chỉ để giữ thể diện cho người Trung Quốc ở nước ngoài, tôi nghiến răng kéo anh ta dậy, dìu về khách sạn.


Vừa bước vào sảnh lớn, tôi liền vứt anh ta lên sofa ở khu chờ.


Sau đó quay người định lên lầu.


Lương Thận Chi lảo đảo đứng dậy, khập khiễng bước theo.


Ngay lúc cửa thang máy mở ra, anh ta ngã sõng soài xuống đất.


Tôi gọi hai tiếng "Nhân viên!", nhưng chẳng ai đáp lại.


Tôi nhắm mắt, hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn cúi xuống, kéo cánh tay anh ta, lôi vào thang máy.


"Tầng mấy?"


Tôi nhìn chằm chằm cửa thang máy, giọng đầy bực dọc.


Lương Thận Chi kìm nén ho khan một tiếng, nói: "2103."


Tầng 21 thì tầng 21.


Ai thèm hỏi số phòng của anh?!!


Tôi tức giận lườm anh ta, chợt nhận ra sắc mặt anh ta đỏ bừng bất thường.


Cánh tay tôi đang nắm cũng nóng ran.


Tôi cau mày hỏi: "Anh đang sốt à?"


Lương Thận Chi đeo khẩu trang, nhẹ nhàng gật đầu.


Tôi lập tức chửi thẳng:


"Anh muốn chết sao?! Sốt cao còn dám đi trượt tuyết?!"


"Muốn chết thì chết xa xa giùm tôi, đừng có để tôi thấy!"


Tôi hất tay anh ta ra, lùi về sát tường thang máy.


Lương Thận Chi đột nhiên ngước lên nhìn tôi.


Đôi mắt run rẩy đầy kích động.


Rồi—


Hơi ươn ướt.


Anh ta khàn giọng nói: "Lâu rồi em không mắng anh... Có thể... mắng thêm mấy câu nữa không?"


Tôi—tôi vừa mới mắng đã làm tên khốn này thấy sướng hả?!


"Biến thái!"


Cửa thang máy vừa mở, tôi bước ra trước, chạy thẳng về phòng mình.


Sáng hôm sau, tôi và ba kéo hành lý bay sang Ý.


Khí hậu ở Rome ấm áp dễ chịu.


Chúng tôi đi tham quan Bảo tàng Vatican, Đền Pantheon, Đấu trường La Mã.


Khi đến đài phun nước Trevi, tôi lại có cảm giác bị ai đó theo dõi.


Tôi đảo mắt tìm kiếm xung quanh.


Ba bỗng hỏi:


"Sao thế? Con phát hiện ra Lương Thận Chi rồi à?"


Tôi há hốc mồm: "Ba... ba biết sao?!"


Ba hừ một tiếng, hất cằm: "Ba đã thấy nó từ lúc ở Nara rồi."


Không thể nào.


"Nara?!"


"Ừ. Chính nó là thằng bị con hươu đực húc lăn ra đất đó."


!!!


Tôi bàng hoàng nhận ra:


"Ý ba là... ngay từ đầu chuyến du lịch, anh ta đã theo dõi chúng ta?"


Ba ngồi xuống bệ đá bên đài phun nước, điềm nhiên nói:


"Gần như vậy."


"Nhưng giữa chừng có hai lần nó phải về nước, sau đó lại lập tức bay xuyên đêm để đuổi theo."



Điên rồi.


Lương Thận Chi nhất định là điên rồi.


Tôi thở dài, hỏi: "Ba có đồng xu không?"


"Con định làm gì?"


"Đây chẳng phải giếng nước ước nguyện nổi tiếng sao?"


"Con muốn ước cho Lương Thận Chi bình thường lại, tránh xa con ra."


Ba bật cười, nói: "Chuyện đó khó lắm."


"Tại sao?"


Ba nhướng mày, thản nhiên nói:


"Vì ở đây đã cấm ném tiền cầu nguyện từ lâu rồi."

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo